Phần 11 và 12 của câu chuyện về nhà thơ 16 vợ ở HN
Phần 11: Người đàn bà kiếm con
Thấy tôi thất tình, rượu chè, bê tha với thơ ca, hò vè, Lương đã lôi tôi về Hải Dương. Một lần nữa, Lương muốn tách tôi khỏi những bạn thơ. Tôi “đầu hàng” Lương bằng cách chuyển về Hải Dương sống. Tuy nhiên, tôi vẫn tương tư Tuyến. Hình ảnh Tuyến không thể dứt khỏi đầu. Tôi càng làm thơ nhiều hơn, điên khùng nhiều hơn. Tôi say rượu, chửi cả chú ruột Lương, đòi đánh cả anh trai Lương, những người đòi cướp mảnh đất do tôi khốn khổ cả năm trời mới lập được. Chửi bới chán, tôi cởi phanh áo đề nghị ai thích thì xông vào giết Đăng Hành. Đăng Hành không chống cự.
Thấy tôi vì tương tư, mà bê tha quá thể, nên Lương tính kiếm cho tôi một cô vợ, để ổn định lại tinh thần cho tôi. Lương đã lên Phụng Công (Văn Giang) gặp vợ chồng Tuấn và Tư. Lương dặn Tuấn là có ai nhỡ nhàng thì giới thiệu cho Hành. Thời gian sau, Tuấn biên thư về nói rằng đã kiếm được một cô, tên là Lễ. Lương đã tìm lên thăm nhà cửa, xem mặt người đàn bà ấy. Lương nói rõ với người đàn bà ấy: “Anh Hành có vợ rồi, rất nhiều vợ, nhưng hiện không sống với bà vợ nào. Anh ấy cần người phụ nữ để hồi tỉnh, tập trung làm ăn”. Lễ không nói gì, mà gật đầu đồng ý.
Theo hẹn, tôi lên nhà Tuấn. Lễ đã ở nhà Tuấn từ sáng, đi chợ, nấu nướng cùng với Tư. Lễ xấu, thô kệch. Tôi ngồi uống rượu với Tuấn. Cô nàng vừa ăn, vừa nhòm tôi. Lễ ghé vào tai Tư thì thầm, nhưng tôi nghe rõ: “Đẹp trai nhỉ”, rồi cười rinh rích. Trong đầu tôi nghĩ cô nàng này bị hâm hấp. Ăn xong, tôi hỏi: “Lương, Tú nói chuyện với anh và em rồi. Ý em thế nào?”. Cô nàng bảo: “Em thích anh lắm. Lần đầu tiên gặp anh, em đã thích anh rồi”. Nói xong, hai má cô nàng đỏ ửng như gái mới lớn. Tôi lạnh cả sống lưng. Lương bắt tôi đến nhà Lễ để tìm hiểu, nhưng tôi từ chối, tính bài chuồn luôn. Mấy hôm sau, bực dọc trong người, tôi phóng xe máy lên gặp vợ chồng Tuấn – Tư:
- Sao chúng mày giới thiệu cho tao đứa vừa dần, vừa dở hơi thế hả?
- Anh đừng hiểu nhầm. Nó không hâm đâu. Nó là đứa chịu khó làm ăn. Tính nó nhà quê, thô kệch, không biết ăn nói thôi. Nó có nhà, có đất, anh lấy nó về làm ăn, thì sẽ tốt cho cả hai. Từng này tuổi rồi, anh kiếm chỗ ổn định đi là vừa.
- Không bao giờ. Tớ không phải món hàng. Tớ sợ chết lắm. Cô ấy có tướng thập sát. Thôi, tha cho tớ nhé.
Quả thực việc cho cô ta một đứa con cũng không phải khó khăn gì với tôi, nhưng nhìn tướng sát phu, tôi hoảng, không giúp được. Vả lại, thời điểm đó tôi cần có một gia đình thực sự. Thời gian sau, vợ chồng Tuấn lại gọi Lương lên. Lương về khoe Tuấn đã tìm được một cô, tên là Ngà, sinh năm 1961. Nhà cô này toàn người gia thế, có địa vị. Ngà ở xã Phụng Công, cùng xã với Tuấn và Lễ.
Gặp Tuấn xong, Lương đã trực tiếp gặp Ngà, nói rõ hoàn cảnh lắm vợ, nhiều con, nhưng vẫn cô đơn một mình của tôi. Nghe xong, Ngà không lăn tăn gì, mà gật đầu luôn. Tôi cùng Lương lại khăn gói quả mướp lên nhà Tuấn. Vợ Tuấn là Tư đi gọi Ngà sang. Ngà không xinh, răng vổ, nhưng to cao, khỏe mạnh, nói chuyện thưa gửi lễ phép, không có tính mắt trước mắt sau, là người đàng hoàng. Nhìn Ngà, tôi chấm điểm ngay. Tôi nói luôn:
- Anh là Hành đây. Còn đây là vợ anh. Nói là vợ, nhưng thực ra anh chỉ lánh nạn ở nhà Lương mà thôi, không thể ở nhà Lương được. Em cũng không ở nhà anh được đâu. Mẹ anh, họ hàng anh luôn tìm cách phá rối. Em có ở đó cũng không yên ổn được. Nếu em đồng ý, thì em cứ tạm thời ở nhà em, anh ở nhà anh. Chúng mình cũng không xa nhau lắm, đi lại như vợ chồng là được.
- Chị Lương cũng nói điều đó với em rồi. Em nghĩ ở đâu cũng chẳng quan trọng. Em đồng ý với phương án của anh.
Hôm sau, theo lời mời, tôi tìm đến nhà Ngà. Ngà có nhà ở trong xóm, nhưng gia đình xây cho một cái quán ở mặt đường, để Ngà bán hoa quả. Ngà bảo rằng, cô đã học hết lớp 12, nhưng học cho có, chứ tiếp thu chậm. Ngà từng có mối tình với một đồng chí công an. Anh này cùng quê. Hai bên gia đình đã dạm ngõ, nhưng sau đó, anh này chuyển công tác vào miền Nam. Ngà đã theo vào tận trong đó, ở với người tình. Tuy nhiên, ở thời gian thì Ngà bỏ ra, hai người chia tay. Lý do là anh này bất lực, không có khả năng tình dục. Ngà lại lãnh cảm, không có ham muốn gì, nên không sống được với nhau. Về quê, buồn chán, ít giao lưu, cứ ru rú trong nhà nên 40 tuổi mà chưa có mảnh tình vắt vai. Gia đình làm cho cái quán, ra mặt đường bán hàng, vừa kiếm ăn, vừa tạo cơ hội để kiếm chồng. Hôm đó, tôi và Ngà trò chuyện ở quán đến nửa đêm. Ngà bảo yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thế là đêm đó, tôi ngủ lại quán cùng Ngà. Hôm sau, sớm tờ mờ, khi làng xóm chưa dậy, thì tôi chui ra khỏi quán để về.
Mấy hôm sau, tôi xuống Hải Dương gặp Lương, bàn tính với Lương là phải cưới gấp. Ngủ với Ngà mấy lần, mà nàng không có ham muốn gì, cũng không thấy nàng nhắc đến chuyện cưới xin, nên tôi trộm nghĩ nàng chỉ muốn có được đứa con. Xuống nhà Lương, Lương đưa cho tôi lá thư của Ngà. Trong thư, Ngà nói với Lương là rất yêu tôi, gia đình đã đồng ý tuyệt đối. Nếu anh Hành quyết cưới, thì gia đình sẽ làm một ngôi nhà rộng rãi hơn. Cưới xong ở tạm ngôi nhà đó, rồi tính tiếp. Mẹ Ngà cũng hứa, cưới xong sẽ cho mấy trăm mét đất ở chân đê, có thể mở xưởng mộc to đùng.
Ngày cưới, nhà gái tổ chức vô cùng long trọng, mấy chục mâm cỗ. Nhà trai gồm có chú rể Đăng Hành, bà vợ hờ Lương cùng mấy nhà thơ Nguyễn Thành, Nguyễn Chấn, các thợ mộc… Nhà thơ Nguyễn Thành thay mặt nhà trai phát biểu chẳng giống ai: “Chú Hành là trai nhỡ nhàng. Cái đầu bị trúng mảnh bom, sập hầm, nên không còn chuẩn, lại bị sốt rét ác tính nên tính nết thất thường. Gia đình chú ấy lại lục đục. Cưới nhau rồi, hai người sẽ gặp nhiều khó khăn, sóng gió, nên mong gia đình thông cảm…”. Sau này tôi hỏi: “Sao ông phát biểu buồn cười thế?”, thì ông Thành bảo: “Tao sợ mày lại lừa đảo, bỏ nó, nên phát biểu thế cho chắc ăn, chứ gia đình họ tìm giết tao à?”. Một vị cấp tướng trong quân đội bên nhà Ngà cũng thay mặt cả họ phát biểu ý kiến: “Không chỉ cháu tôi thua thằng Hành, mà cả họ nhà tôi đều chịu thua thằng Hành. Nói đùa vậy thôi, chứ hai bên đều thông cảm cho hai đứa. Nó thương cái Ngà thì chịu khó làm ăn, xây dựng hạnh phúc”.
Cưới xong, tôi không xuống nhà Lương nữa. Tôi về Khoan Tế ở. Cứ vài hôm ở nhà, vài hôm ở nhà vợ mới. Thời gian ngắn sau thì Ngà mang bầu và sinh một cô con gái kháu khỉnh, ai cũng bảo giống bố như đúc. Tôi dựng lại xưởng mộc tại nhà mình, quyết tu chí làm ăn. Tuy nhiên, xưởng mộc không có khách, vì tôi đã bị mất uy tín. Ngà động viên nhiều lần, nên tôi chuyển xưởng mộc về nhà vợ ở Văn Giang.
Tuy nhiên, từ ngày Ngà có con, thì thái độ mọi người trong nhà đổi khác. Không ai thích tôi chuyển về ở với Ngà. Bà mẹ vợ tỏ rõ thái độ lạnh nhạt, thường nói xỏ nói xiên. Tuấn là người động viên tôi nhiều nhất, giúp đỡ dựng xưởng để làm ăn. Khi tôi hạ mấy cây hồng xiêm và cây khế, để dựng lán làm mộc, bà đã sang chửi rủa thậm tệ. Tôi không nói gì, bà càng chửi to. Tôi sang nhà Tuấn trách mặt bà mẹ vợ. Ngà theo sang bảo:
- Anh thông cảm, mẹ em không đồng ý cho anh về, cũng không đồng ý cho anh làm mộc ở đây. Em rất yêu anh, mong anh về ở với mẹ con, để có vợ có chồng, con có cha, nhưng mẹ như vậy… Khi nào mẹ mất thì anh hãy về đây.
- Tuấn chứng kiến đấy nhé. Bao giờ mẹ nó chết thì tớ về nhé! – Tôi nói như vậy.
Ngay hôm sau, tôi chuyển xưởng mộc về lại nhà mình, làm ăn lìu tìu, đủ sống. Tôi không gặp lại Ngà, cũng không gặp lại những người trong gia đình ấy nữa. Thời gian sau, bà mẹ vợ tìm xuống làm lành, nhưng tôi quyết tâm không quay lại. Sau này, tôi mới hiểu, khi về đó, làng xóm, họ hàng, anh em dèm pha, rằng: “Thằng đó nó về đây tính chuyện cướp đất, cướp nhà, chứ làm mộc gì nó. Nhà cửa nó có nó không ở, nó về nhà vợ thì phải có mục đích”. Những lời dèm pha đó từng ngày đến tai những người trong gia đình, khiến họ tin là thật. Khi tôi chuyển xưởng mộc về, không thèm qua lại nữa, tuyệt giao, thì họ mới hiểu tôi không có tính tham lam như họ nghĩ. Thực ra, tôi cũng có thể quay lại, nhưng tôi biết rằng, Ngà cũng không có tình yêu, không có cảm xúc gì cả. Sống với nhau mấy năm, nhưng Ngà không có ham muốn gối chăn. Mục đích của Ngà chỉ là kiếm một đứa con mà thôi. Có được con rồi, Ngà trở nên lạnh nhạt hơn, không cần thiết gì gã nhà thơ lêu lổng như tôi nữa.
(Còn nữa)
Bài 12: Cô bạn ăn vạ
Năm 1997, sau khi thất trận cuộc tình với Ngà, tôi chuyển xưởng mộc về nhà ở làng Khoan Tế (Gia Lâm, Hà Nội), làm ăn đì đẹt. Thấy tôi tu chí, nên khách hàng lại tìm đến. Tôi phải đi tìm thêm phó nhỏ, đào tạo nghề miễn phí cốt để có thợ giúp việc. Công việc mỗi ngày một nhiều, có đồng ra đồng vào. Khi đó, mong muốn kiếm một cô vợ bắt đầu nguội dần. Bao nhiêu cuộc tình đã qua, cả chục lần lấy vợ thất bại khiến tôi chán nản. Đời tôi trái khoáy hơn cả anh hề trên sân khấu cuộc đời. Người đời mỏi miệng chửi tôi là cái thằng háu gái, nhẫn tâm lừa đảo đàn bà nhẹ dạ cả tin. Mẹ tôi cũng chửi tôi như vậy. Nhưng lắm lúc ngồi ngẫm, mới nhận ra toàn bị đàn bà lừa. Trong số chục bà vợ mà tôi đã hỏi cưới, có mâm cỗ, cơi trầu đàng hoàng, thì có đến ba phần tư trong số đó đến với tôi chỉ với mục đích kiếm đứa con. Có bà thì vừa muốn kiếm con, vừa muốn có sung sướng hạnh phúc, khoái cảm tình dục. Tôi giúp họ vô tư, không đòi hỏi, không ràng buộc. Nhưng buồn thay, những người đàn bà mà tôi muốn gắn bó trọn đời, tôi yêu thực sự, thì cứ thế rời bỏ tôi, không sao níu kéo được.
Để quên chuyện kiếm vợ, thời điểm này tôi vùi đầu vào làm thơ, lôi những bài thơ đã làm ra sửa. Tôi được các cụ trong làng trịnh trọng mời vào câu lạc bộ thơ của làng Đa Tốn. Tôi bị toàn bộ hội viên thơ ca của làng ghét vì tội chê thơ của các cụ làm thơ kiểu phong trào, cổ động. Các “nhà thơ lớn” chê thơ của tôi bậy bạ, sexy, không có tư tưởng. Tôi bị khai trừ khỏi hội thơ làng. Làm thành viên câu lạc bộ thơ làng chẳng xong, hội trung ương thì chẳng vào được, tức mình, Nguyễn Đăng Hành tự lập cho mình một câu lạc bộ, trụ sở đặt tại ngôi nhà cấp 4 dột nát, giữa vườn hoang, có tên là “Độc thi nhất quán”. Cả câu lạc bộ chỉ có mỗi gã thợ mộc làm thơ tên Nguyễn Đăng Hành. Tôi nghĩ ra tới 4 bút danh gồm Lãn Tử, Kinh Thi, Đăng Lam, Tú Huyết. Tiêu chí của hội là… không tuyển thêm hội viên nào. Hàng tuần, hàng tháng, ông chủ “Độc thi nhất quán” cưỡi xe đi giao lưu với hội thơ ở các tỉnh xung quanh, các nhà thơ trong vùng. Không có vợ thì đã có thơ làm bạn…
Thế nhưng, giường như ông trời vẫn bắt tôi phải thực hiện cái nhiệm vụ, mà lắm lúc tôi nói vui với các bà vợ là “trồng cây, gieo hạt”. Hôm đó, tôi phóng xe “ba bét nhè” sang phố Thuốc Bắc lấy véc-ni về cho xưởng mộc, đang lúi húi chọn hàng thì giọng một người đàn bà vang lên sau lưng:
- Ơ, anh Hành à? Nhà anh đây à?
- Nhà tao ở Gia Lâm cơ. Mày là đứa nào? – Tính tôi vẫn bỗ bã như vậy.
- Em Vấn ở Ba Vì đây mà. Ngày xưa tán tỉnh em suốt, thế mà giờ đã quên.
- Mày cứ nói linh tinh. Đéo ai thèm tán tỉnh cái ngữ như mày. Chồng con thế nào rồi?
- Anh cứ trêu em. Đã có chồng đâu mà có con.
- Bốc phét! Ngày xưa bọn tao đến nhà mày tán tỉnh ông già mày còn đuổi vợi đàn ông đi mà. Mày chả đắt như tôm tươi, đếch ai tin mày không chồng.
- Không. Em thì xấu gái, mà bố em lại hay ba hoa nên mới khổ thế đấy. Mấy lần sắp cưới, nhưng toàn bị chúng nó bỏ. Rốt cục toàn lại bố em dở dở ương ương anh ạ.
Dù chẳng có cảm xúc trai gái gì với Vấn, nhưng là bạn cũ bao năm gặp lại, nên tôi nhiệt tình mời Vấn về thăm túp lều thơ của mình. Vấn nhảy tót lên chiếc “ba bét nhè”, ngồi sau tình tứ ôm eo tôi. Tôi yêu cầu phó nhỏ ngừng làm việc và tuyên bố dõng dạc: “Nói cho chúng mày biết, đây là người yêu cũ của tao. Chúng tao xa nhau 20 năm, giờ mới gặp lại. Nay không học hành gì cả. Biến!”.
Tôi gặp Vấn từ 20 năm trước, hồi còn học ở trường quản lý xí nghiệp 2 trên Ba Vì, khi tôi mới ở miền Nam ra. Ngày đó, tôi vẫn là người của quân đội. Cạnh trường có một gia đình mà thi thoảng tôi và đám bạn học vào chơi. Lý do đám thanh niên chúng tôi hay qua lại nhà đó vì có cô gái tên Vấn. Vấn không xinh nổi bật, nhưng duyên dáng, điệu bộ, đôi mắt đa tình như muốn thôi miên đàn ông. Tuy nhiên, ông bố Vấn cứ nghĩ con gái mình cao giá, nên ai vào tán tỉnh ông cũng chê bai, xỏ xiên. Đám con trai đến tán tỉnh, ông hay lườm nguýt, hỏi han kỹ về gia cảnh. Anh nào nhà nghèo, địa vị kém là ông nói ra nó vào rất khó nghe, thậm chí đuổi thẳng cổ. Sau Vấn đi bộ đội mấy năm liền. Xuất ngũ thì ghi tên vào “đại sư đoàn” quá lứa nhỡ thì.
Vấn ra chợ mua đồ ăn, mồi nhắm. Vấn nấu nướng. Chúng tôi ăn uống vui vẻ, cười nói vang cả khu vườn. Tôi kể chuyện về Ngà, cô vợ mới nhất vừa chia tay của tôi. Tôi kể cả chục mối tình thất bại. Giờ lại trở về căn nhà rách, làm mộc và làm thơ, chờ cho hết cuộc đời. Vấn tỏ vẻ thông cảm, xót xa cho hoàn cảnh của tôi. Vấn chủ ngồi sát vào tôi, nhìn tôi với ánh mắt mời gọi. Dục tình hai đứa lên cao, thế là chúng tôi quên hết trời đất. Căn nhà giữa vườn hoang chỉ có tiếng chim kêu và tiếng thở gấp gáp của những kẻ khát tình.
Tôi cứ tưởng Vấn ngủ với tôi một cách vô tư, theo tiếng gọi của dục tình, nhưng hóa ra Vấn cũng có mục đích. Quan hệ xong thì Vấn khóc hu hu, nước mắt rơi lã chã. Vấn ăn vạ, bắt tôi phải tỏ tình đàng hoàng. Vấn bảo:
- Em nhỡ nhàng thì rõ rồi. Anh thương lấy em. Nhỡ em đẻ thì sao? Thương em thì thương cho chót. Hôm nào anh lên nhà em, có câu chuyện, để em đỡ xấu hổ.
- Được rồi. Thằng Hành này chỉ là thằng thợ mộc, thằng nhà thơ đểu, nhưng cũng không phải loại Mã Giám Sinh đâu. Đã ngủ với mày rồi thì nhất định là phải có trách nhiệm, không phủi đít bỏ đi đâu mà sợ.
- Anh còn nhớ nhà em không? Đến Tây Đằng, rẽ trái vào cái chỗ nhà máy…
- Tao lạ đếch gì. Tao vẫn nhớ nhà mày. Cứ về đi, tao sẽ lên.
Tuy nhiên, thời điểm đó lắm việc, lắm thợ, tôi chưa sắp xếp được thời gian lên thăm Vấn. Độ tháng sau, sốt ruột quá, nên Vấn tìm về nhà tôi. Sau lần đó, cứ vài hôm Vấn lại tìm về. Vấn khóc lóc nói thật tâm sự, là muốn có được một đứa con theo cách chính danh. Giờ không ai giúp được ngoài tôi. Sau khi Vấn về thăm tôi đến 5-6 lần, tôi cảm thấy mình phải có nghĩa vụ với Vấn, tôi sắp xếp thời gian lên nhà Vấn chơi. Không ngờ đã 20 năm rồi mà ông bố Vấn vẫn nhận ra tôi. Tính ông vẫn ba hoa, chí Phèo như ngày xưa. Ông uống rượu nhiều hơn. Lơ mơ rượu, ông bảo:
- Tao xấu hổ vì nó. Nó thành gái ế, nó làm xấu mặt tao. Mày thích thì mang nó về luôn đi.
- Báo cáo ông. Tình hình em nó thì nhỡ nhàng, mà con thì cũng rắc rối như bè rau muống. Vấn nó cũng về thăm con vài lần, nên biết rõ gia cảnh của con rồi. Nếu ông đồng ý thì con làm cơi trầu, đi lại coi như vợ chồng, chứ con có con rồi, nhiều con là đằng khác, mà vợ chưa bỏ được, thì không biết phải làm thế nào. Vả lại, tính con điên khùng lắm, chả biết Vấn có sống được với con không.
- Được. Thì cứ như vậy đi. Tao đồng ý. Nhưng phải nghiêm chỉnh. Mày cứ chuẩn bị lễ đi, chỉ cần trầu cau là được. Bố chết, mẹ không đồng ý, thì cha, chú, thím lên là được, chứ tao không nói chuyện trẻ ranh với mày. Muốn ong bướm thì đi chỗ khác. Tao già rồi, không cần gì cả. Sau này tao chết, mày cứ lên đây mà ở. Đất rộng, nhà có, tha hồ mà làm ăn, sống nghiêm chỉnh.
Như dự định, tôi xách vali, quần áo, chè thuốc, cùng mấy ông bạn thợ mộc, bạn thơ bắt ô tô từ bến xe Kim Mã lên Ba Vì từ hôm trước. Trong họ nhà tôi có mỗi ông chú đi. Mọi người đều phản đối, không ai chịu đi. Bố Vấn khẩn trương mời hàng xóm, sắp cỗ, bắc rạp suốt đêm. Hôm sau họ hàng ăn cỗ linh đình, hoành tráng như thể gái tơ cưới chồng. Cưới xong, tôi ở lại nhà bố vợ vài hôm. Cứ vài hôm tôi về Hà Nội trông nom xưởng mộc, làm việc, chỉ đạo thợ. Vài hôm lại lên ở với Vấn. Vài tháng sau thì Vấn mang bầu, sinh cậu con trai kháu khỉnh.
Tính nết ông bố vợ của tôi vẫn chí Phèo như ngày xưa. Lúc tỉnh táo thì ông tìm cách vòi tiền con rể, uống mấy chén rượu là chửi bới bạt mạng. Tôi lên ở với Vấn thì không được, mà Vấn thì cũng không về với tôi, vì còn bố già ở đó. Vả lại, Vấn có về nhà tôi thì cũng chả ở được với bà mẹ, với họ hàng nhà tôi. Vấn cũng lạnh nhạt dần, chẳng mong nhớ gì tôi nữa. Niềm mong ước có một đứa con của Vấn đã toại nguyện. Tôi cũng không gặp lại cô vợ này lần nào nữa.
(Còn nữa)
Phạm Dương Ngọc ghi chép theo lời kể của Nguyễn Đăng Hành
「tú chối nhẹ nhàng thôi」的推薦目錄:
tú chối nhẹ nhàng thôi 在 Quynh Huong Le Do Facebook 的精選貼文
[Ký sự hành trình:
Những ngôi chùa Việt Nam thân thương ở xứ người]
🙏 CÓ MỘT NGÔI CHÙA MANG TÊN ‘ĐẠI LỘC’ NƠI ĐẤT PHẬT 🙏
Chúng mình bước thấp bước cao qua con đường làng quanh co dẫn vào chùa Đại Lộc, lúc chiều đã sẩm sẩm tối. Cảm giác thật y như… đi xem mắt lần đầu. Có điều, ‘đối tượng xem mắt’ ở đây không phải là một con người, mà là… một ngôi chùa, vậy thôi.
Vì lần ấy, đến hữu duyên gặp được sư Minh Tấn ở chùa Bửu Quang ở Thủ Đức, và biết rằng rằm tháng 10 âm lịch, tức tầm tháng 11 bên lịch dương, ở chùa Đại Lộc ở Ấn Độ sẽ diễn ra Đại lễ dâng y quốc tế Kahina, chúng mình đã nóng lòng mong mở được chuyến đến viếng Tứ Động Tâm ngay vào dịp này, để dự buổi lễ đặc biệt này. Và bởi vì biết chùa nằm ngay thành phố Varanasi – thành Ba La Nại xưa kia, nơi Đức Phật đã từng có buổi giảng pháp đầu tiên, chúng mình tự nhiên nghĩ, nếu đủ duyên mà được ở lại, nghỉ một đêm trong chùa luôn, ngay trong đêm trăng rằm tháng Mười thì tuyệt biết mấy. Nhưng cũng hiểu là, khách mình không phải ai cũng là Phật tử, vì vậy cần phải đảm bảo mọi cái trong sự tiện nghi trong khả năng cho phép. Vì thế, chuyến đi tháng 9 vừa rồi cũng như một sự ‘chạm ngõ’ đầu tiên, mà nơi đó, chúng mình sẽ lắng nghe trái tim mình, để sau đó, có thuận duyên mở tiếp được chuyến tháng 11 hay không, và thậm chí, còn nhiều chuyến sau, sau nữa…, mọi cái đều sẽ lắng nghe cảm nhận của lần đầu tiên đó… Cho nên, nói thiệt, không tránh khỏi chút hồi hộp.
Bước vào trong một cánh cổng giản dị nhưng uy nghiêm là đập vào sừng sững trước mắt chúng mình một pho tượng Phật ngồi rất to, uy nghiêm, đẹp đẽ. Vị Phật có gương mặt còn khá trẻ, tay bắt một thế ấn lạ mắt, mà sau đó mình mới biết tượng khắc họa lại Đức Phật Thích Ca lúc Ngài bắt ấn chuyển pháp luân, thực hiện bài pháp giảng đầu tiên lúc Ngài chỉ khoảng giữa tuổi ba mươi lăm. Trên lòng bàn tay Ngài là bánh xe Bát Chánh Đạo, chỉ 8 con đường lành để đi giúp con người ta thoát khỏi sinh tử luân hồi. Buổi tối tháng 9, trời Ấn Độ còn khá oi ả. Vậy mà không gian trong khuôn viên chùa lại mát mẻ, thanh tịnh lạ lùng. Mình hơi rưng rưng trong lòng, tự nói, thôi, vậy là được rồi!
So với pho tượng đá to lớn áp đảo toàn bộ không gian chùa, ngôi chánh điện khá giản dị, khiêm nhường nhưng vẫn rất tao nhã, nhẹ nhàng. Một vị sư gầy gò nhanh nhẹn bước ra, tay bắt mặt mừng chào cả đoàn. Mình ngờ ngợ: “Dạ thưa, sư là sư Quang?” “Dạ, tôi Tường Quang đây.” Giọng nói sang sảng. Và đó là ấn tượng đầu tiên.
Tiếp theo đó là một loạt ấn tượng mà, đọng lại trong lòng chúng mình suốt buổi tối ấy là: thương thiệt là thương! Một vị tu hành nhìn khá khắc khổ, gầy gò, mà dáng vẻ thì nhanh nhẹn thôi rồi. Sợ sư nói chuyện với cả đoàn không đủ sức, mình định đưa chiếc micro kẹp thẳng vào bên tai thì sư khoát tay từ chối, nói thôi khỏi cô, tui ốm nhom vậy chớ giọng tui tốt lắm, mà nói to vậy chớ chẳng bị khan tiếng bao giờ!
Rồi cũng bằng cái dáng vẻ chơn chất, hịch hạc đó, sư Quang kể cho mọi người nghe về hành trình kỳ lạ sư đến với đất Ấn Độ. Sư Quang từ bé sức khỏe đã không tốt lắm, khoảng mười bốn tuổi thì nằng nặc xin cha mẹ cho đi xuất gia. Cha mẹ sợ không đủ khỏe để tu, sư khăng khăng, nói “Con vào tu sẽ hết bệnh!” Ai dè, cạo đầu xuất gia xong, thì… càng ngày càng khỏe lên thiệt!
Cứ ngỡ cuộc đời sẽ bình lặng trôi trong một ngôi chùa an tĩnh ở Việt Nam, một ngày nọ, duyên đưa sư Quang gặp một vị hòa thượng rất cao tuổi. Vị này đưa cho sư Quang… tờ 01 đô la Mỹ, rồi kêu “Qua Ấn Độ xây chùa đi con!” Sư Quang nghĩ chuyện quá xa vời, chắc là vị hòa thượng kia động viên tinh thần mình thôi, nên cũng bỏ qua và tiếp tục tu tập tại quê nhà. Ai dè mấy tháng sau duyên lại đẩy đưa, lần này gặp lại đúng vị hòa thượng đó. Vị ấy… khỏ lên đầu sư Quang vài cái rồi lại giục: “Đi qua Ấn xây chùa đi con!” Và lạ kỳ thay, từ hôm đó trở đi, đêm nào ngủ sư Quang cũng… nằm mơ thấy tượng Phật to thật to, áng ngữ cả không gian trước mặt mình!
Cảm thấy việc này quả thật có một cái duyên gì đó chưa hiển lộ, sư Quang bèn trình bày với sư phụ, và sau một thời gian, thì chính thức lên đường, … sang Ấn Độ thiệt! Hành trang trong tay nải có đúng… tờ 01 đô la Mỹ được gieo duyên hồi đó, và một tương lai mịt mù… không biết đi đến đất nào, làm gì... để có thể xây được một ngôi chùa!
Vậy mà duyên cứ đưa duyên. Cứ thế mà sư Quang đã trải qua chục năm tu học vất vả tại New Dehli, rồi rong ruổi dọc các miền đất Ấn Độ… Để một ngày đủ nắng đủ gió đủ duyên, sư đến đất Varanasi, nơi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni chuyển pháp luân lần đầu tiên. Và duyên đã khiến cho sư tìm được một miếng đất đủ rộng…. Vậy mà các mạnh thường quân cũng từ từ đến, mỗi người góp một chút tay, cũng đủ mua được miếng đất này. Rồi tiền đâu mà xây chùa? Trong túi cũng chỉ có 01 đô la khởi duyên ngày đó. Thử thách trăm bề. Sư cười, “Có lúc động thổ xong, ai nấy rút về hết, còn có mình tui loay hoay với nguyên khu đất rộng mênh mông trống tơ trống toác!” Nhưng bạn tin được không, rồi từ từ duyên cũng tới, ai tới miếng đất, gặp ông sư gầy gò giọng sang sảng này cũng thương, đóng góp thêm một miếng… Và từ đó, ngôi chùa xác thực được hình thành! Và hơn nữa, chùa còn tạo ấn tượng vô cùng đẹp với khách viếng bái bởi pho tượng Phật Chuyển Pháp Luân cao 24 mét, nặng 1.200 tấn, được tạo tác bằng những khối đá sa thạch, thực hiện trong năm 2014.
Chùa khang trang, tao nhã, bên dưới tượng Phật Chuyển Pháp Luân còn thờ thêm hai vị Đại Thí Chủ trong thời kỳ Đức Phật tại thế, là Đức Ông Cấp Cô Độc (mà chúng ta hay nghe nhắc đến trong mấy phẩm kinh) và Bà Visaka. Ngoài ra, điều càng làm chúng mình xúc động, là trước sân có chạm tuuợng sừng sững một bên là Vua A Dục – Asoka, người có thể được xem là vị Đại Hộ Pháp của Phật giáo khi nhờ có công ông tìm đến các nơi Đức Phật từng trải qua các cột mốc quan trọng của cuộc đời, hay các nơi Phật từng đặt chân đến, và cho đặt các trụ đá hay bảng đá ghi lại dấu tích, mà sau này thế giới mới công nhận Đức Phật Thích Ca là một con người có thật trong lịch sử. Và một người nữa cũng được tạc tượng uy nghiêm trong sân chùa Đại Lộc, là Vua Trần Nhân Tông của Việt Nam, vị vua được người đời tôn kính gọi là Phật Hoàng, ông tổ của Phật giáo Thiền Tông Việt Nam. Đứng ngắm hai con người đặc biệt này đối diện nhau trong một không gian thiêng liêng nơi Đất Phật, tự nhiên trong lòng dâng lên những cảm xúc thương và kính…, thật khó tả!
Điều làm chúng mình ấn tượng mạnh mẽ không kém, là những dãy phòng ốc khang trang xếp dài khu vực phía sau chùa. Sư Quang đã nghĩ đến khả năng nhiều người Việt và nước ngoài cùng hội về tu tập, nên đã dành nhiều phần tâm sức xây khu lưu xá rất chỉn chu, tuy giản dị nhưng rất ổn để du khách có thể yên tâm tựu về lưu trú trong các chuyến đi hay các khóa tu. Dãy nhà ăn rộng rãi sạch sẽ cũng được sư Quang tự hào dẫn chúng mình đi xem. Đi tới đâu lòng yên tâm đến đó, và thêm một cảm giác nữa: đi tới đâu, càng thêm quý và thương vị tu hành này đến đó! Vị coi cơ ngơi này đúng nghĩa ‘Theo Duyên mà thành’, vị kể về nó một cách tự hào như mẹ kể về con mình, mắt sáng lấp lánh, một kiểu tự hào và niềm vui chơn chất “Mời bạn phủi chân bước vô nhà tui chơi” rất đậm chất miền Tây! Thế là không ai bảo ai, tất cả hành khách nhà MayQ Go, trong đó có cả chúng mình đều tự giác góp thêm một chút cúng dường cho sư tiếp tục duy trì mạch sống tốt đẹp này của ngôi chùa đầu tiên và duy nhất của Việt Nam trên Đất Phật Chuyển Pháp Luân, cùng với lời hẹn: “Tụi con thực sự mong đưa được thật nhiều người Việt mình đến thăm bái nơi này, sư ơi!”
Và thế là, chuyến đi viếng Tứ Động Tâm – Đất Phật Ấn Độ - Nepal ngày 9-15/11 tới có thêm một lý do sâu sắc để chúng mình khát khao mở được chuyến. Bên cạnh Tứ Đại Thánh Tích – Tứ Động Tâm với những giá trị tâm linh thiêng liêng có thể làm khởi tâm đạo của mỗi người, điều đó đã rõ, chuyến đi tới còn là nỗi ước mong đưa được thật nhiều người Việt đến ngôi chùa ‘rất thương’ này, thương đến mức trái tim mỗi thành viên trong đoàn MayQ Go lúc ấy cứ run lên những nhịp đập nhè nhẹ, vì cảm nhận được những quyết tâm và cả nghị lực phi thường của những con người quyết tâm mở được ngôi chùa Việt Nam tại một vùng đất không tính quá dễ dàng. Cũng thương vì cái trường năng lượng đặc biệt thanh tĩnh nhẹ nhàng, mà lần sau có quay trở lại, chắc chắn sẽ là một dịp lễ thật long trọng với sự góp mặt của gần 150 chư vị tăng ni từ khắp nơi trên thế giới hội về… Càng thương hơn cơ hội đêm trăng rằmg tháng mười, một dịp đặc biệt đến vậy trong tiết trời Ấn Độ se lạnh của mùa, cả đoàn được quây quần bên nhau trong vuông sân ấm áp đó, mắt dõi lên Đức Phật Chuyển Pháp Luân uy nghiêm mà gần gũi đó, trong sự cộng hưởng tâm linh của Đức Vua A Dục và Phật Hoàng Trần Nhân Tông của người Việt, cả đoàn được thiền tĩnh tâm, đi kinh hành, được làm một lễ riêng do chính sư Tường Quang chủ trì… Cảm giác trên trăng dưới nến, trong một không gian thiêng liêng đến vậy, thực sự là một ước ao cháy bỏng của mình và của nhà MayQ Go!
Nếu bạn thu xếp được, hãy cùng chúng mình có mặt trong chuyến đi đặc biệt này! Ngôi chùa mang cái tên Đại Lộc hẳn sẽ mang rất nhiều năng lượng lành cho những ai đang làm công việc kinh doanh. Sư Tường Quang cho biết, chùa có thờ ngài Thánh Tăng Tài Lộc của phái Phật giáo Nguyên Thủy là Ngài Maha Sivali, và cứ mỗi năm vào dịp rằm tháng 10 âm lịch như dịp chúng ta đến, chùa lại cúng dường rât nhiều tượng Thánh Tăng Tài Lộc để quý Phật tử hữu duyên có thể thỉnh về đặt trang trọng tại nơi mình cư ngụ. Nói vui, chùa còn được gọi là “Chùa 9 con số 9”, vì:
- Người đảm trách xây chùa sinh năm 1969
- Đất được mua năm 2009
- Mua đất nhằm ngày 26/01, cộng lại cũng bằng 9
- Lễ đặt đá xây chùa vào ngày 6/12, cũng… bằng 9
- Tượng Đức Phật tại chùa cao 45 feet
- Gối phải tượng Đức Phật sang gối trái dài 36 feet
- Chùa có 54 phòng, 108 giường.
- Lễ lạc thành (hoàn tất) chùa diễn ra ngày 6/12.
Viện chủ của chùa là cố thượng tọa Thích Thiện Minh, là người đứng đầu ngôi chùa Bửu Quang mà duyên từng đưa chúng mình đến xin địa điểm làm Thiền Tha Thứ chuyến vừa rồi đó, để rồi biết thêm về ước nguyện đưa Phật tử VN sang Đất Phật của ông còn dang dở, để từ đó tụi mình mới phát tâm muốn mở chuyến bay thẳng nhân dịp này đó! Và trụ trì chùa, nào có ai khác ngoài vi sư gầy gò mà nhanh nhẹn, chơn chất thiệt thấy thương mà cả đoàn MayQ Go gặp suốt buổi tối tại đó chớ ai: Thượng tọa Thích Tường Quang. Mà ta nói, chùa thì khang trang vậy đó, chứ vị trụ trì còn được người dân Ấn Độ xung quanh vùng thương mến đặt cho cái tên “sư xe đạp”, vì tài sản của ông chỉ có đúng cái xe đạp để… đi làm Phật sự khắp nơi vậy đó!
Hôm qua liên lạc qua để hỏi tổng cộng có bao nhiêu vị chư tăng ni hội về Ngày Lễ Dâng Y hôm đó, vì các Phật tử đã đăng ký tham gia chuyến tháng 11 tới ngỏ ý muốn được hoan hỉ cúng dường và sớt bát trai tăng. Lại được nghe giọng nói rổn rảng từ sư Quang truyền qua sóng điện thoại: “Dạ khoảng 150-155 vị ạ. Sẽ có sắp xếp thời gian cho quý vị cúng dường ạ. Ở Ấn Độ không có để vào bát như ở Việt Nam nhé cô, mà thường Phật tử sẽ chia các phần cúng dường vào trong các túi vải ạ. Nếu cần nhà chùa sẽ mua các túi vải giúp quý vị trước ạ, vì chính phủ Ấn Độ hạn chế sử dụng túi ni lông… Kính cám ơn quý vị dùm sư ạ.” Vậy là quý Phật tử từ VN sang lần này sẽ có được một lễ cúng dường dâng y thật trang nghiêm rồi, thấy vui vui trong bụng. Mà ngộ là vầy nè, em Phong team mình kể lại, “Cô Phật tử trưa nay đến MayQ hỏi thăm để chuẩn bị cúng dường cũng ngoài 70 rồi đó Quỳnh. Em hỏi, cô là Phật tử phía Nguyên Thủy à cô? Cô cười, không phải con, cô theo bên Đại Thừa. Nhưng mà ở đâu có chùa Phật là cô kính hết, ở đâu có những vị chân tu theo Phật là cô quý hết…”
Thấy thương héng! 🤗
(11.10.2019 – QH)
#ĐivàGhiQHLD
#Kýsựhànhtrình
#TứĐộngTâm #MayQGo
🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹
MAYQ GO vẫn đang mở nhận khách cho chuyến đi đặc biệt đến Tứ Động Tâm - Ấn Độ, Nepal mùa trăng rằm tháng 10, dự lễ dâng y Kathina tại chùa Đại Lộc và còn viếng thăm một số chùa Việt Nam thân thương khác trên đất Phật. Lần tới tụi mình sẽ tiếp tục kể về ngôi chùa mang tên Kiều Đàm Di ngay tại nơi từng thành lập Tổ Ni Đoàn (đội ngũ người nữ tu hành đầu tiên trên thế giới). Đây cũng là một câu chuyện thật xúc động, tuần sau bạn QH kể tiếp mọi người nghe nha.
Còn bây giờ, ai quan tâm chuyến Tứ Động Tâm 5 này vui lòng theo dõi thông tin chi tiết dưới đây để tiện liên lạc nhen:
🌼 Thời gian: 09/11 - 15/11/2019 (7 ngày 6 đêm)
🌼 Phương tiện: Chuyến bay thẳng của Vietjet Air
🌼 Giá tour: 34.990.000 VNĐ/ khách
🕉🕉🕉🕉🕉🕉🕉🕉🕉🕉🕉🕉🕉🕉
💌 Liên hệ ngay:
CÔNG TY DU LỊCH MAYQ GO
❣️ Địa chỉ: 27F Trần Nhật Duật, Phường Tân Định, Q.1, TP.HCM
❣️ Điện thoại: (+84-028) 384 66 777
❣️ Hotline/Zalo/Viber
💁♀️ Diễm Hương: 0908472737
💁♂️ Nam: 0947538008
💁♀️ Cẩm Tú: 0983277327
❣️ Fax: (+ 84-028) 384 35 777
❣️ Email: [email protected]
tú chối nhẹ nhàng thôi 在 Scholarship for Vietnamese students Facebook 的精選貼文
[Food for thought] 10 CÁCH ĐỂ THẤY CUỘC ĐỜI MÀU HỒNG HƠN 💟💟💟
Cuộc đời mỗi người đều có lúc đau khổ, lúc gặp stress, tưởng chừng như không thể chịu nổi. Lúc đó một là chọn vui vẻ, hai là chọn buồn bã. Vậy các em sẽ chọn cảm thấy gì để mình được nhẹ nhàng hơn?
Chị nghĩ chọn cách thứ nhất thay đổi suy nghĩ tích cực sẽ tốt hơn rất nhiều đó. Hôm nay chị share với Schofans nhà mình 10 cách để mình thấy cuộc đời tốt đẹp hơn học được từ cô Dương Thanh Tú nhé. Chúc cả nhà có một ngày thứ 3 tích cực yayyy <3
1. Gặp gỡ và nói chuyện trực tiếp với người tích cực.
2. Follow/ subscribe kênh của người tích cực và chia sẻ tips/ hints/ trải nghiệm (như Scholarship for Vietnamese students nè).
3. Unfollow những người "nanh nọc", những người phát ra năng lượng tiêu cực/ giận dữ/ ác khẩu.
4. Luôn luôn nhớ bạn không có nghĩa vụ phải giải thích cho mọi người những việc bạn đang làm.
5. Bạn không cần được sự "phê duyệt" của bất cứ một ai: bố, mẹ, chồng, con, anh, chị, em, bạn bè, đồng nghiệp, ... để được vui sống, sống hạnh phúc. Quyết định đó chỉ là đặc quyền của riêng bạn.
6. Nếu việc gì làm bạn khó chịu, hãy văn minh thể hiện cảm xúc, ý kiến của mình một cách thẳng thắn và vạch ra ranh giới rõ ràng.
7. Luôn luôn ủng hộ và hỗ trợ người đã từng tốt với mình. Bạn sẽ không bao giờ phải hối hận đâu!
8. Cảm giác bị từ chối không quá ngọt ngào. Nhưng vẫn phải tiến lên vì còn nhiều niềm vui, bước ngoặt tích cực ở phía trước.
9. Có những lúc đuối quá, hãy cho bản thân nghỉ ngơi một chút. Nhưng về cơ bản là vẫn phải chăm chỉ, yêu lao động.
10. Với những việc thông thường, thừa nhận "lỗi do tôi" thay vì đổ lỗi sẽ tiết kiệm cho bạn rất nhiều thời gian, công sức "làm trò mèo" để lấp liếm. Bạn học được bài học của mình, điều chỉnh và bước tiếp. Nhẹ nhàng thế thôi.
<3 Like page, tag và share cho bạn bè cả nhà nhé <3
#HannahEd #duhoc #hocbong #sanhocbong #scholarshipforVietnamesestudents
tú chối nhẹ nhàng thôi 在 Lyric từ chối nhẹ nhàng thôi - Pinterest 的價格和怎麼買
Bích PHương Phúc Du Từ chối nhẹ nhàng thôi, từ chối nhẹ nhàng thôi lyrics. Anh vẫn cần em nhiều lắm. Như một rừng cây ở giữa trời đông ... Visita. ... <看更多>