Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” Ngắn | Gào )
Phần 10: “Tại sao tình yêu đến cuối cùng, vẫn luôn phải có ai đó hy sinh bản thân mình vậy?”
Khi chúng ta đắm chìm trong cuộc tình của hiện tại, chúng ta sẽ cảm thấy rằng thời gian mình đang có cho cuộc tình này thật dài.
Ai cũng vậy, lúc đang yêu đều chẳng còn tỉnh táo.
Dù người ngoài có nói thế nào, cũng không tin rằng mình đang lang thang trong cõi mộng.
Tôi đã từng thấy rất nhiều người làm kỷ niệm tình yêu 1 tuần, 2 tuần, 3 tuần, 1 tháng, 2 tháng… Họ hay nói rằng: Không quan trọng ở bên nhau bao lâu? Quan trọng là chọn được đúng người mình muốn gắn bó và xem đó là cả cuộc đời.
Thế rồi, phần lớn trong số đó, đều chia tay cả.
Những cái kỷ niệm yêu nhau vài ngày ấy trong mắt thế gian bỗng trở nên buồn cười biết mấy? Năm dài tháng rộng, chúng ta đều mơ hồ về tương lai. Ai dám chắc ngày mai tình cảm mà ta cho rằng sâu đậm ngày hôm nay sẽ không hề sai khác? Lúc đang yêu thì ai cũng muốn “trọn đời trọn kiếp”… Nhưng đâu dễ dàng có thể “trọn đời trọn kiếp” bên nhau?
Tôi quen biết anh đã được vài năm. Những năm trước đây, nhìn về phía anh với lòng ngưỡng mộ của một đứa trẻ mới bước vào đời. Bằng một cách nào đó, số phận đã kéo tôi vào cuộc tình này. Với tôi là tình cảm thanh xuân đầu đời thuần khiết nhất. Với anh nó là gì, tôi chưa từng muốn hỏi. Tôi đem đoạn thời gian chúng tôi yêu nhau ngắn ngủi, ngơ ngốc đặt cạnh mối tình của anh với Như Hoa. Rồi vô thức đưa tay lên sờ vào bụng mình… Tôi bỗng nhận ra khi Như Hoa mang thai và kết hôn với anh, cô ấy cũng ở tầm tuổi của tôi lúc này, mới ngoài hai mươi tuổi.
Tôi may mắn hơn chị ấy, là Mặt Trời rất chào đón đứa con này. Còn chị ấy, những năm tháng đó, đã sống như thế nào nhỉ? Khi mà bị chính cha đẻ của đứa con trong bụng mình ruồng bỏ? Lần đầu tiên người phụ nữ trong tôi thổn thức, thương cảm với quãng thời gian đau đến cháy lòng ấy của Như Hoa.
Hơn cả cái gọi là “tình địch”, chúng tôi đều là đàn bà và bây giờ, đều là “mẹ”. Nỗi cô đơn dằng xé khi mang thai đầy hờn tủi lại bị người đầu gối tay ấp bên mình hôm nào rũ bỏ. Quả thật chẳng dễ nói thành lời.
Có lẽ những gì Như Hoa đi qua còn nhiều hơn những gì tôi biết. Thế mà chỉ hình dung nhiêu đó thôi, đặt mình vào vị trí ấy đã đủ thấy rất hoang mang. Lờ mờ trong tôi, với sự đồng cảm dành cho Như Hoa của những năm tháng hai mươi đầy non nớt… Tôi cảm giác như mình hiểu được… Đó là sự bất an, hoang mang vô định. Chắc hẳn nó dày xéo và đau đớn lắm.
Sau buổi tối ngày hôm ấy, tôi đã thử, khi que thử thai hiện lên hai vạch đỏ… Mặc dù đã gần như biết trước kết quả, nhưng cả cơ thể tôi vẫn run lên một nỗi sợ hãi như muốn vỡ oà.
Nếu giả dối, tôi có thể chia sẻ rằng đó là cảm giác hạnh phúc khi chắc chắn rằng mình đã mang thai đứa con của người đàn ông mình yêu.
Nhưng nếu thành thật, thì sự run rẩy ấy của tôi, không phải là hạnh phúc.
Nếu thành thật với chính bản thân mình lúc đó, tôi biết rằng mình vẫn có chút mong chờ một kết quả… khác đi. Vẫn hy vọng que thử thai chỉ hiện lên một vạch. Vẫn trông chờ rằng chỉ là do mình quá stress nên bị trễ kinh mà thôi.
Tôi, như đã chia sẻ rất nhiều lần trước đây, chưa từng sẵn sàng để bước vào hôn nhân. Càng chưa từng nghĩ mình sẽ làm mẹ sớm như vậy. Tôi rõ ràng không phải là người con gái nữ chính ngôn tình để có thể nhảy cẫng lên vui mừng vì cái thai ngoài dự kiến. Tôi đã uống thuốc mà. Tại sao? Lẽ nào là số phận?
Nhưng tôi cũng chưa từng có ý định sẽ từ bỏ đứa trẻ này. Chỉ là chút bất an rất thường tình khi cuộc đời mình bỗng nhiên va vào một người rồi đi chệch hoàn toàn quỹ đạo vốn đã định trước.
Yêu một người đậm sâu. Yêu một người hết lòng. Yêu bằng trái tim nóng bỏng. Yêu với thanh xuân nhiệt huyết. Yêu cùng đam mê mãnh liệt…
Tất cả những điều đẹp đẽ đó, đâu cứ phải kết thúc bằng một đám cưới và những đứa trẻ chứ?
Ai cũng có cuộc đời và ước mơ rực rỡ của riêng mình.
Sao người ta không thể cứ yêu nhau và bên nhau thôi? Và cứ mỗi người vẫn có thể vừa yêu vừa theo đuổi hoài bão của riêng mình?
Tại sao tình yêu đến cuối cùng rồi thì vẫn luôn phải có ai đó hy sinh bản thân mình vậy?
Tôi không hiểu.
Nhưng giờ đây, em bé đã ở trong bụng tôi rồi. Dù chưa sẵn sàng, tôi cũng cần phải hiểu rằng điều đó đó đã đến.
Anh rất vui mừng khi nhận tin que thử thai đã hiện lên hai vạch. Thậm chí còn thốt lên: “Tuyệt Vời!”, không quên dặn tôi rằng cần phải đi khám thai để biết em bé đã bao nhiêu tuần tuổi. Anh có vẻ vô cùng vô cùng hạnh phúc vì chuyện này. Niềm hạnh phúc có chút gì đó trẻ thơ, đơn thuần, khác hẳn anh của thường ngày mà tôi từng biết.
Anh còn nói với tôi rằng:
- Có lẽ đến lúc, anh nên gặp bố mẹ em rồi. Em có thể sắp xếp một buổi ăn tối với bố mẹ, để anh có thể chào hỏi hai bác chứ?
Mặt tôi nghệt ra. Mọi thứ diễn tiến quá nhanh và đi quá xa những gì tôi kỳ vọng. Tôi ấp úng:
- Ừm… Để… em nói chuyện với bố mẹ trước… Uhmm… Anh cũng biết hoàn cảnh nhà em mà… Nó… có hơi phức tạp một chút. Vì… bố mẹ em mỗi người ở một nhà…
Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông, nhẹ nhàng đáp:
- Ừ babe, anh hiểu mà. Em cứ sắp xếp, báo anh trước một tiếng là được.
Tôi gật đầu. Có lẽ vẻ mặt bần thần của tôi khiến anh chú ý. Anh vuốt tóc tôi rồi khẽ nói:
- Chúng ta đều đã trải qua những chuyện không hoàn hảo. Hãy cho con một gia đình hoàn hảo nhất mà anh và em có thể.
Tôi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Anh mỉm cười nhìn tôi. Ánh mắt sâu thẳm như đại dương. Như Hoa nói đúng, chỉ cần nhìn sự dịu dàng của anh lúc này… Tôi biết… chắc chắn anh sẽ là một người cha tốt.
Có lẽ rất nhiều người nếu biết tâm trạng tôi vào thời khắc này, đầy hoang mang và rất nhiều gợn sóng, sẽ đặt câu hỏi rằng: “Rốt cục, An Sương, mày có bị điên không?”
Hàng triệu cô gái trên thế gian này chỉ hy vọng có thể hạnh phúc khi người mình yêu ở bên, mong chờ đứa con của cả hai chào đời.
Còn tôi lúc này, chỉ cảm thấy mình như đang lạc vào một giấc mơ vô thực. Không phải là cơn ác mộng, nhưng cũng không cảm giác đây là giấc mơ đẹp. Chỉ có một điều duy nhất bao trùm xung quanh tất cả, đó chính là cảm giác không - chân - thật chút nào.
____________
Tôi hỏi mẹ rằng, liệu tôi có thể ngủ cùng mẹ một đêm không? Có rất nhiều điều tôi muốn tâm sự cùng mẹ. Chuyện này, chỉ có thể hỏi mẹ được thôi. Mẹ không chỉ là mẹ. Bà còn là người bạn lớn nhất cuộc đời tôi. Người duy nhất trên cuộc đời tôi có thể yên tâm chia sẻ mọi điều mà không cần lo lắng về bất kỳ sự phán xét nào.
Mẹ nói tôi qua nhà mẹ đi. Tôi ngạc nhiên hỏi mẹ:
- Còn chú Kiên thì sao? Không phải con sang thì hơi bất tiện?
Mẹ mỉm cười nói mẹ và chú đã chia tay rồi. Tôi không ráng hỏi thêm, vì sợ làm mẹ chạnh lòng. Từ khi bố có vợ và con mới, mẹ đã yêu và chia tay tới hai lần rồi.
Vì mẹ vẫn còn trẻ và đẹp lắm, nên người ngoài nhìn vào thấy mẹ yêu đương thay đổi nhiều lần, đa số đều không thiện cảm. Ở xã hội này, không cần biết bạn sống tốt ra sao, người ta cũng chẳng có thời gian quan tâm cuộc sống của bạn vốn dĩ nhiều mệt mỏi thế nào, họ chỉ nhìn bề ngoài rồi buông lời phán xét cay nghiệt. Đó là thói đời vốn dĩ ta chẳng thể nào thay đổi.
Có rất nhiều tiếng xì xào xung quanh mẹ tôi. Rằng mẹ lẳng lơ nên mới mang thai tôi khi mới mười bảy mười tám tuổi như thế, chứ người bình thường, con gái nhà lành ai lại vậy bao giờ? Rồi lại còn ly dị chồng. Đàn bà đa tình, không an phận như thế, đàn ông nào chịu nổi? Bằng chứng là ly hôn xong cặp hết thằng này thằng nọ. Còn đuổi cả con gái ruột ra riêng ở để có chỗ hú hí với đủ loại nhân tình.
Nhưng tôi nể mẹ lắm. Vì dù đứng trước ngần đó những lời cay nghiệt không đúng về mình, mẹ vẫn bình tĩnh lặng thinh, sống cuộc đời riêng mình chưa bao giờ lên tiếng thanh minh hay giải thích. Dù mẹ có ở bên bao nhiêu người đi chăng nữa, mẹ vẫn luôn nhận được sự tôn trọng từ bố tôi và tất nhiên cả tôi nữa. Mẹ từng nói:
- Không quan trọng người khác nghĩ về mình như thế nào. Quan trọng mình biết mình là ai và mình nghĩ về chính mình ra sao.
Từ lâu tôi đã nhận ra, người phụ nữ mà tôi muốn trở thành, hình mẫu Nữ Cường Nhân mà tôi luôn khát khao đạt được, gần tôi nhất, chính là Mẹ.
Lance Conard đã từng nói một câu mà tôi rất thích, vì nó rất đúng với những gì tôi nhìn thấy ở mẹ của mình: “I can imagine no heroism greater than motherhood”
( Tôi có thể tưởng tượng không có chủ nghĩa anh hùng nào vĩ đại hơn tình mẫu tử )
Tối hôm ấy, tôi nằm ôm mẹ, hai mẹ con thủ thỉ chuyện trò. Tôi thì thầm với mẹ:
- Mẹ ơi, con đã thử rồi, là hai vạch. Con có em bé rồi.
Mẹ đặt tay lên tay tôi đang ôm lấy mẹ, vỗ nhẹ:
- Ừ.
Tôi ngước mắt lên ngạc nhiên nhìn mẹ:
- Sao mẹ lại “Ừ” thôi.
Mẹ mỉm cười:
- Ừ thì mình có em bé thì mình đẻ thôi.
Tôi lại dúi đầu vào trong lòng mẹ, giọng hờn trách:
- Sao mẹ chẳng giống mẹ người ta? Mẹ phải mắng con chứ? Mẹ phải tra hỏi nhiều một chút chứ?!
Mẹ vẫn mỉm cười nhẹ nhàng đáp:
- Con cái có là chuyện tốt mà. Có nhiều người bây giờ muốn có con còn cầu chẳng được. Có gì đâu mà phải tra hỏi nhiều?!
Tôi lại hỏi mẹ:
- Mẹ không hỏi bố đứa trẻ thấy sao? Tương lai con tính thế nào? Mẹ không thắc mắc à?
Mẹ đáp:
- Người ta chỉ thắc mắc chuyện tương lai nếu người ta không có niềm tin vào đối phương và hiện tại. Mẹ tin ở con nên mẹ sẽ ủng hộ con dù con quyết định như thế nào. Bố của đứa trẻ dù có quyết định ra sao, mẹ cũng không cảm thấy là chuyện lớn. Con mang thai cháu của mẹ chứ có phải cậu ta đâu.
Nói rồi mẹ bật cười. Tôi cũng vì tiếng cười hào sảng của mẹ mà cười theo lúc nào không hay.
- Mẹ nói chuyện buồn cười thật đấy. Nói như mẹ thì đàn ông như công cụ … phối giống sinh sản ấy. Có bầu rồi thì đàn ông có cũng được, không có cũng không sao à?
Mẹ lấy tay búng vào trán tôi:
- Con bé này! Linh tinh! Qua miệng cô nói thành kinh quá đấy! Ý mẹ không hẳn là như vậy.
Tôi tủm tỉm:
- Con đùa thôi mà. Có hai mẹ con thôi mà mẹ làm gì mà như thật.
Mẹ nói tiếp:
- Hai người yêu nhau, sẵn sàng ở bên nhau và xây dựng gia đình với những đứa trẻ, là điều may mắn, hạnh phúc nhất. Nhưng nếu một trong hai người chưa sẵn sàng bước lên trạng thái mới của mối quan hệ, thì không nên áp lực phải thế này thế kia để tất cả cùng mệt mỏi.
Tôi đáp lại mẹ:
- Anh Minh muốn gặp bố mẹ. Có lẽ, người chưa sẵn sàng… là con.
Mẹ xoa đầu tôi an ủi:
- Không sao… cậu ấy muốn gặp, thì gặp thôi. Cũng nên chào hỏi nhau một chút, không phải sao?
Tôi ôm lấy mẹ thật chặt:
- Nhưng… mẹ ơi… con chưa muốn lấy chồng đâu. Con không muốn cưới chạy bầu… Con… có thể cứ yêu và sinh con thôi được không?
Mẹ từ tốn đáp lại câu hỏi của tôi:
- Bất cứ điều gì con muốn, mẹ sẽ luôn ủng hộ.
Tôi hỏi mẹ:
- Mẹ không sợ người ta sẽ đàm tiếu sao?
Mẹ đáp:
- Mẹ chỉ sợ con gái mẹ buồn. Miệng mồm thiên hạ mẹ không quản họ, mẹ cũng không muốn con gái mẹ phải sống theo nguyện vọng của thiên hạ, để vui lòng đám người xa lạ ngoài kia. Mẹ chỉ lo lắng con còn trẻ, không chịu nổi áp lực. Chứ mẹ tầm này rồi, sóng gió nào không từng trải qua. Sao có thể vì dăm ba lời nói của người dưng mà lại khiến con cái mình khổ sở?
Nghe những lời mẹ nói, bỗng dưng tôi rơi nước mắt. Cứ thút thít nằm trong vòng tay mẹ như đứa trẻ dại khờ. Con có lớn khôn, trưởng thành thế nào, bước ra đời có ra sao, trở về nhà vẫn là con của mẹ. Biết bao nhiêu cô gái muốn khoác lên mình bộ áo cưới. Mọi người đều mặc định, là phụ nữ sẽ thích kết hôn và phải kết hôn. Tôi nằm trong số ít còn lại, bản thân chưa từng muốn phải làm những việc mình chưa sẵn sàng. Thực ra, anh chưa từng đề cập với tôi chuyện hôn nhân. Nhưng tôi cũng luôn cảm giác, anh không sẵn sàng cho một đám cưới. Anh chỉ sẵn sàng để làm cha thôi - có lẽ đây là điều mà anh đã luôn chờ đợi.
Tôi không muốn trở thành người phụ nữ đem cái thai ra để trói buộc một người đàn ông. Em bé của tôi cũng không đáng phải trở thành công cụ hay lý do cho một đám cưới đến sớm hơn dự định. Tôi không chối bỏ hôn nhân, tôi chỉ là muốn nó đến khi tất cả những người trong cuộc đã thực sự sẵn sàng thôi.
Tôi hỏi mẹ:
- Ngày đó mẹ cưới bố, là vì có bầu con hả mẹ?
Mẹ tôi lắc đầu:
- Hồi đó bố mẹ còn nhỏ quá, chẳng suy nghĩ gì nhiều cả. Bố mẹ yêu nhau lúc cả hai còn là trẻ con. Rồi mẹ có con, bố mẹ về sống với nhau lúc đó tốt nghiệp cấp ba. Sinh con ra mới đi đăng ký kết hôn để làm giấy khai sinh cho con. Có đám cưới gì đâu. Sau này, cuộc sống vất vả quá, cũng quên mất là mình chưa cưới. Tới lúc ổn định rồi lại mỗi người một ngả…
Những lời mẹ nói, sao nhẹ nhàng nhưng chứa chan niềm chua xót vậy. Tôi nhìn mẹ. Bất giác thở dài. Mẹ lấy tay xoa lưng tôi nhưng cách bà vẫn thường làm lúc tôi còn nhỏ.
- Mẹ yêu bố lắm đúng không? - Tôi hỏi mẹ.
Mẹ khẽ gật đầu.
- Đến bây giờ mẹ vẫn còn yêu bố sao?
Mẹ vẫn gật đầu thật khẽ. Câu hỏi này tôi đã hỏi mẹ nhiều lần. Lòng mình còn yêu một người đậm sâu, đến với người sau, đâu thể nào trọn vẹn. Nhưng mẹ đã buông tay để bố đi, vì lựa chọn của bố khi ấy. Và vì mẹ không nhẫn tâm, tranh giành một người đàn ông với một đứa trẻ cần có cha những năm tháng trưởng thành.
Mẹ từng nói với tôi rằng, tình yêu không có nghĩa là ta sở hữu ai đó. Mà là trân trọng những phút giây đã từng bên họ và bao dung cho tất cả những lỗi lầm. Tình yêu của mẹ chính là cái buông tay thật khẽ để người mình yêu được sống cuộc đời mà họ mong muốn, cho dù nhận lại trong mẹ là một trái tim tổn thương.
Con người không phải là bộ quần áo mặc khi mới, giặt khi bẩn và bỏ đi khi cũ kỹ. Chúng ta không thể mãi mãi trẻ trung, đẹp đẽ như món đồ mới mua. Những tổn thương gây nên cho nhau cũng chẳng giống như vết dơ trên quần áo, có thể giặt tẩy để xoá mờ. Và chúng ta cũng không lặng thinh như đồ vật, chờ ngày mòn cũ thì lặng lẽ đem bỏ…
Tất cả những gì chúng ta từng có, từng trải qua đều hằn sâu trong ký ức.
Thế nên, mẹ đã luôn nhắc nhở tôi rằng: Điều quan trọng nhất chính là cách ta cư xử với nhau như thế nào. Tình yêu không thể chỉ nói yêu là đủ. Những gì ta làm sẽ thay lời ta nói, rằng tình cảm ta có… đậm sâu đến nhường nào.
Bỗng mẹ nói với tôi:
- Thời gian của mỗi người đều có hạn. Mẹ không muốn sau này con phải hối hận vì quyết định của bản thân ngày hôm nay. Sương à, bất cứ chuyện gì, hãy cứ thật chậm rãi thôi. Đừng ép mình vội vã quá! Có mẹ ở bên con rồi.
Tôi lại siết chặt vòng tay ôm lấy mẹ. Lặng yên nghe mẹ vỗ về.
Năm đó vì sinh tôi, bố mẹ đều không học tiếp lên đại học. Mặc dù khi đó, bố từng là học sinh rất xuất sắc với rất nhiều kỳ vọng của nhà trường. Thế mà học xong cấp ba, lại thành có vợ có con, phải làm công việc cực nhọc để kiếm sống. Mẹ luôn cảm thấy, những vướng bận năm đó đã lấy đi tiền đồ và thanh xuân của bố… Nhưng có khi nào mẹ cảm thấy tủi thân… vì thanh xuân của mẹ, cũng đã trôi nhanh, không gì lấy lại không?
Ngoài bốn mươi tuổi, mẹ vẫn cô đơn, không có cho mình một cuộc tình trọn vẹn. Nhưng lại luôn mong bố tôi hạnh phúc, dù có thế nào?
Người phụ nữ có thể khắc ghi bóng hình người đàn ông họ yêu xuyên suốt cả cuộc đời, cho dù trải qua nhiều nỗi đau và cả sự bội bạc như thế sao?
Mẹ chỉ nhớ rằng bố đã từng cố gắng vì gia đình chúng tôi, yêu thương, chăm sóc mẹ con tôi ra sao?! Mẹ nhớ mãi hình ảnh bố vất vả năm nào vì miếng cơm manh áo cho tổ ấm ba người… Vì những năm tháng khó khăn và hạnh phúc từng có… Sau này bố có sai với mẹ, mẹ cũng quên hết rồi, mẹ chẳng để tâm nữa.
Mẹ - thật kỳ lạ.
Người phụ nữ chỉ nhớ niềm vui, còn nỗi buồn thì đem đi … bỏ hết.
Bất chợt,
Tôi vô thức nhớ tới Như Hoa.
Chị ấy từng nói: “Minh là người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời chị.”
Và cũng như mẹ tôi, điều duy nhất chị ấy mong muốn là nhìn thấy anh hạnh phúc.
Tôi giật mình khi trong câu chuyện tình cảm của mình, tôi không phải là người giống mẹ. Mà Như Hoa mới giống mẹ tôi. Lựa chọn buông tay - giờ đây, lại chính là chị ấy.
Mẹ bỗng ngập ngừng rồi nói với tôi:
- Sương này, bài học khó nhất cuộc đời là nắm và buông. Đôi khi con người ta cần học cách dũng cảm nắm tay đối phương, cùng đi chung con đường còn nhiều hoang mang phía trước. Có lúc, vẫn là bài học dũng cảm ấy, nhưng lại là dũng cảm buông tay - dũng cảm từ bỏ những gì không thực sự thuộc về mình. Đừng nắm tay sai người và buông tay nhầm thời điểm con nhé.
Giọng mẹ nhẹ nhàng đưa tôi vào giấc ngủ say. Lúc ấy mơ màng, tôi chỉ đáp lại mẹ: “Vâng.”
____________
Sáng hôm sau, tôi bất ngờ khi anh gọi, rồi tự lái xe qua nhà mẹ để đón tôi. Vừa gặp anh đã nở nụ cười ấm áp, khiến trái tim tôi trở nên mềm nhũn:
- Tối qua em với mẹ tâm sự nhiều không?
Tôi vui vẻ nói với anh:
- Hai mẹ con trò chuyện tới hai giờ sáng. Em thiếp đi lúc nào không biết nữa.
Anh nhăn mặt:
- Bây giờ em đang mang thai, phải chú ý giờ giấc ngủ sớm mới tốt cho hai mẹ con.
Một tay anh cầm vô lăng lái xe, một tay đặt nhẹ lên bụng tôi.
Tôi mỉm cười cảm thấy hạnh phúc trước sự ân cần này của anh. Anh nói:
- Anh đặt hẹn bác sĩ rồi. Chiều mai, anh sẽ đưa em đi khám thai. Không biết con được bao nhiêu tuần rồi.
Tôi ngạc nhiên trước sự chu đáo của anh. Anh nói tiếp:
- Tầm 4-5 tháng, chắc em phải xin nghỉ làm tạm thời. Anh sẽ sắp xếp với phòng nhân sự cho một lý do phù hợp.
Tôi ngỡ ngàng. Anh lấy một chiếc chìa khoá xe ô tô đặt vào tay tôi:
- Anh đã mua xe cho hai mẹ con rồi. Anh thấy một chiếc Mini Cooper hợp với em nhưng mà em không biết lái xe. Đi mini cooper mà dùng tài xế thì không hợp lý. Nên em dùng tạm chiếc Merc C250 bày đi. Anh tìm tài xế để đưa em đi làm hàng ngày.
Tôi chau mày. Đoạn sắp xếp này của anh, tôi có chút không hài lòng:
- Một phó phòng lương tháng hai mươi triệu, đi làm chưa lâu, lấy đâu ra tiền mua xe hơi? Tự dưng em có xe hơi đưa đón. Có phải là hơi khoa trương không? Em có thể đi taxi được mà.
Anh nheo mắt quay sang nhìn tôi, rồi lại chăm chú lái xe. Im lặng hồi lâu, bất ngờ anh nói:
- Được rồi, cứ theo ý em. Hai mẹ con an toàn là được. Xe này để sau đi. Em cứ giữ lấy.
Tôi lại tiếp tục hỏi anh:
- Nếu em nghỉ làm… thì có ảnh hưởng tới công việc không? Sau này em sẽ quay trở lại như thế nào?
Anh đưa một tay ra nắm lấy tay tôi:
- Để anh sắp xếp. Tạm thời, chuyện chúng mình, báo với hai bên gia đình trước. Những thứ khác không quan trọng, sắp xếp sau.
Tôi mở to mắt nhìn anh:
- Báo với hai bên gia đình?
Anh dừng xe vào bên đường. Nghiêm túc quay sang phía tôi, hai tay nắm chặt tay tôi, ấm áp nói:
- Hãy cố gắng cùng anh. Anh sẽ gặp bố mẹ em. Em sẽ gặp bố mẹ anh. Có chuyện này anh muốn em biết: Bố mẹ anh là một cửa ải không dễ dàng. Em đừng buồn. Phải hết sức bình tĩnh. Anh biết là thiệt thòi cho em. Nhưng có lẽ chúng ta cần chút thời gian sắp xếp với gia đình, trước khi có những quyết định quan trọng hơn.
Hai mươi ba tuổi, một số bạn bè tôi đã lấy chồng và sinh con. Rất tiếc, tôi không phải là một trong số họ. Chuyện chồng con và phải đối mặt với gia đình đối phương với quá nhiều áp lực là điều tôi chưa từng nghĩ tới. Với tất cả những chuyện này, tôi vốn chưa có sự trù bị, anh thì dồn dập sắp xếp hết mọi thứ, khiến cho tôi, không thể không cảm thấy hoang mang.
Khi anh vẫn đang chăm chú nhìn và chờ đợi phản ứng từ tôi, thì điện thoại anh rung lên. Anh buông tay tôi, nghe điện thoại. Đầu dây bên kia nói gì đó, mặt anh bỗng tối sầm lại. Nhanh chóng cúp máy, anh lái xe thẳng tới công ty. Tôi vội vã hỏi:
- Có chuyện gì gấp vậy anh?
Anh không nhìn tôi, chỉ đáp:
- Chủ tịch đang bị triệu tập để điều tra. Mới có lệnh triệu tập tức thì.
Thông tin này khiến tôi vô cùng bất ngờ. Đây chắc chắn là thông tin chấn động trong giới đầu tư thời điểm ấy.
Tới công ty, anh lập tức tham gia cuộc họp gấp cùng Ban Quản Trị. Cả công ty tôi náo loạn vì việc cảnh sát ập tới phòng chủ tịch với lệnh khám xét và thu giữ nhiều tài liệu. Rất nhiều nhân viên các phòng ban cũng được yêu cầu phối hợp với cơ quan điều tra.
Giữa khung cảnh tán loạn của mọi thứ xung quanh, tôi đưa mắt khắp nơi tìm bóng dáng của Quang nhưng không thấy. Tôi nhắn tin cho cậu ấy: “Em ở đâu?”
Ngay lập tức, Quang nhắn tin trả lời tôi: “Sân thượng”
Tôi chạy ra thang máy để lên sân thượng vì lo lắng cho Quang.
Khi cửa thang máy mở ra, tôi bất ngờ khi nhìn thấy: Như Hoa?
Tại sao chị ấy ở đây lúc này?
Như Hoa mỉm cười, gật đầu chào tôi. Chị ấy trông vẫn bình tĩnh và nhẹ nhàng như chị ấy vẫn thường hay thế. Nhưng bước chân lần này có vẻ vội vã hơn mọi khi, chị ấy hình như… đang đi về phía phòng của anh…
Vẫn là cảm giác bất an của tôi mỗi lần nhìn thấy Như Hoa thoáng qua cuộc đời. Chị ấy đến đây làm gì?
( Còn nữa )
___________
*Ngoại Truyện 2: Phía sau người đàn ông ấy.
Minh mệt mỏi thở dài nhìn qua cửa sổ. Khung cảnh thành phố về đêm nhìn từ phòng làm việc của anh hiện lên thật rực rỡ. Nhưng trong lòng anh lại đầy rẫy những muộn phiền. Anh đã cố gắng rất nhiều cho cuộc hôn nhân này. Tình cảm anh dành cho vợ, lẽ nào cô ấy không nhận thấy? Anh từng hứa sẽ chăm lo cho mẹ con cô, suốt ngần ấy năm, chưa một lần anh sai khác với lời hứa ấy. Cũng chưa từng làm gì có lỗi với cô. Cho dù mọi cám dỗ vây quanh anh, phụ nữ đẹp xung quanh anh, chưa bao giờ thiếu.
Nhưng vì sao, Như Hoa lúc nào cũng vậy? Cô ấy luôn có dáng vẻ trầm tư của một người phụ nữ không hạnh phúc?
Họ đã nói về vấn đề này nhiều lần và đây là lần thứ bao nhiêu, anh không còn nhớ nữa… Về việc sinh con. Anh không thể đem tính mạng người phụ nữ anh yêu thương ra cho tử thần trêu đùa, tin vào sự hên xui của số phận được. Tại sao Như Hoa vẫn cứ không hiểu lòng anh? Anh yêu cô và với anh Lucas, Lucy chính là con của anh. Cái cách mà cô nỗ lực muốn sinh con cho anh… Chẳng khác nào cào sâu nỗi đau mà anh đã giấu, cứ như muốn nhắc anh phải nhớ: Chúng không phải là con anh.
Anh không bao giờ quên ngày Như Hoa sinh cặp sinh đôi. Suốt mười tiếng đồng hồ anh đứng lên ngồi xuống không biết bao lần ở ngoài phòng chờ ca sinh mổ. Khi Như Hoa bị băng huyết vào phòng sịn, gương mặt xinh đẹp của cô gần như trở nên trắng bệch, vô cùng đau đớn. Hai hàng nước mắt chảy dài trên đôi mắt đượm buồn làm anh rung động ấy… Cô ấy nghẹn ngào nói: “Hãy cứu con em. Con em…”
Ngày hôm ấy, chứng kiến Như Hoa dành giật sự sống với tử thần… Anh mới hiểu ra rằng, làm phụ nữ thật vất vả biết mấy.
Bố mẹ anh cũng cùng anh chờ đợi cặp sinh đôi, mọi người đều thấp thỏm lo lắng cho ba mẹ con.
May mắn thay, mọi thứ đã vẹn tròn. Chỉ có điều những khoảng khắc đau đớn mà Như Hoa trải qua mãi mãi trở thành nỗi ám ảnh sâu trong lòng anh.
Vì mang thai cặp sinh đôi và trải qua một ca sinh khó. Màng tử cung của Như Hoa đã trở nên rất mỏng manh, yếu đuối. Việc tiếp tục mang thai gây nguy hiểm rất lớn đến tính mạng cô ấy. Vậy nên, anh đã quyết định ở bên cô, coi con cô là con của anh cho dù họ không cùng huyết thống.
Nhưng Như Hoa không muốn như thế. Bằng một cách nào đó, cô luôn trăn trở việc phải sinh con cho anh bằng được. Khi Lucas và Lucy được 5 tuổi, cô đã mang thai và sẩy ở tháng thứ ba. Vì việc này, Như Hoa rất đau khổ. Nhưng người dằn vặt hơn cả lại chính là Minh.
Anh đâu lấy cô về để … đẻ. Anh lấy cô vì anh thực sự yêu cô và điều anh mong muốn ở cô, hơn cả những đứa trẻ của hai người họ, chính là cô thực sự cũng yêu anh như vậy.
Họ ở bên nhau ngần đó năm, điều khiến anh yêu cô nhất cũng là điều khiến anh… ghét cô nhất. Đó chính là cảm giác, anh chưa bao giờ hiểu được rõ người phụ nữ này.
——————-
Như Hoa hiểu gia đình chồng, bố mẹ chồng đều là những người truyền thống. Minh còn có một chị gái. Xét cho cùng, anh chính là con độc đích trong nhà. Với gia đình truyền thống như vậy, bố chồng cô rất kỳ vọng vào cháu đích tôn. Ông bà rất thương ba mẹ con cô. Và luôn coi Lucas là cháu đích tôn của mình.
Giữa tình cảm của tất cả những con người đã cưu mang ba mẹ con cô trong nhiều năm như vậy, cô sống dối lừa họ như thế… Là điều lương tâm cô không cho phép. Không thể cho phép.
Ngay cả khi anh có con Lucas và Lucy như ruột thịt của mình, thì sự thật, hai đứa trẻ cũng không phải huyết thống họ Nguyễn. Sao có thể lừa dối cả một dòng họ mãi như thế. Dù cho sự việc này một đời một kiếp không thể nào bại lộ. Nhưng lương tâm của Như Hoa cũng không cho phép. Cô luôn sống trong sự áy náy và bất an…
Người ta chỉ buồn vì người quá tốt với mình.
Người càng tốt với ta, ta càng không muốn phụ lòng, càng mong đền đáp.
Thà gia đình anh ghét bỏ cô, anh đối xử tệ với cô, có khi Như Hoa còn cảm thấy thanh thản hơn thế này.
Sau lần cô bị sẩy thai ấy, đã nhiều lần cô nhắc lại với anh chuyện con cái. Nhưng anh đều gạt bỏ. Dần dần, hai người thậm chí sống như ly thân vì anh tránh nói chuyện mang thai.
Một lần, Như Hoa đề cập với anh chuyện nhờ người mang thai hộ. Anh trầm ngâm một lúc, rồi nói, để anh suy nghĩ thêm.
Cũng chính trong lần ấy, Như Hoa nhận ra, thực sự không phải như những gì anh nói, anh vẫn mong có con… Chỉ là anh không nỡ nhìn thấy cô đau đớn thêm mà thôi…
Nhưng ngay cả việc mang thai hộ, cũng không dễ dàng như cô nghĩ. Mọi thứ đều trở nên rối ren… Như Hoa cảm thấy mệt mỏi khi mình bỗng dưng trở thành gánh nặng về cả tinh thần lẫn cản trở cuộc đời anh.
Nhìn hai con ngày một lớn khôn, bất giác trong cô nhen nhóm suy nghĩ muốn nói ra sự thật. Cô không muốn giấu giếm như thế này mãi. Vào thời điểm ấy, cô không thể nói với anh tất cả những việc chợt đến, khiến cô lo lắng được.
“Mình là gánh nặng đã đủ lâu rồi.” - Như Hoa thầm nghĩ.
Một ngày, cô nói với anh:
- Mình tạm chia tay nhau đi. Em cần thời gian
Anh sững người nhìn cô. Ánh mắt anh biểu thị sự phẫn nộ. Nhưng anh im lặng không nói gì.
Chuyện chia tay, không thể đem ra để đùa được.
Sau rất nhiều ngày im lặng, anh cầm đơn ly hôn mà cô đã chuẩn bị.
- Anh sẽ ký, nhưng không phải lúc này. Lucas và Lucy mãi mãi là con anh. Em không thể mang hai đứa đi đâu cả. Đây vẫn là nhà của mẹ con em. Nếu em muốn anh đi, anh sẽ đi.
Vậy mà… có lẽ bằng một cách nào đó, Như Hoa và hai con vẫn lặng lẽ rời xa khỏi cuộc đời anh. Vì sao cô ấy quyết định như thế?
Lý do có là gì đi chăng nữa…
Anh cũng không tha thứ cho cô được. Anh đã níu kéo, đã mong muốn giữ ba mẹ con lại bên mình. Nhưng cô vẫn chọn cách đem những đứa trẻ rời xa anh, sau tất cả.
Anh cảm thấy mình bị bỏ lại một mình trong ngôi nhà rộng lớn này.
Từng mảng ký ức đẹp đẽ gia đình họ từng có, anh vẫn luôn lưu giữ trọn vẹn. Mỗi lần đi làm về, anh đều vào phòng hai con, ngồi trong đó một lúc lâu rất lâu…
Lặng lẽ chôn dấu nỗi đau của mình đằng sau vẻ ngoài của người đàn ông mạnh mẽ.
“Anh đã làm tất cả vì em, tại sao em vẫn đem các con rời xa anh?”
“Em sẽ nói với anh. Nhưng không phải bây giờ. Mình bình thường như bạn bè được không? Để hai đứa nhỏ không cảm thấy quá khác lạ!”
“Nếu em không muốn các con tổn thương, sao em lại làm như vậy? Em không thấy điều em nói với việc em làm mâu thuẫn hay sao?”
“Em xin anh.”
“Được, tuỳ ý em.”
“Vậy mình vẫn sẽ là bạn, đúng không!”
“Anh không muốn nói nữa. Tuỳ ý em.”
“Anh đừng như thế!”
“Thôi, mình không phải trẻ con nữa. Không cần nói mãi một chuyện đã quyết định rồi. Anh nói tuỳ ý em, thì sau này cứ tuỳ ý em.”
“Em xin lỗi.”
“Chỉ cần em hứa một việc!”
“Bất cứ việc gì!”
“Lucas và Lucy là con của anh. Vậy thôi! Bố mẹ anh già rồi. Có những chuyện họ không cần biết. Nếu biết, sẽ không chịu nổi.”
“Vâng.”
Trong lòng anh, cô đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh rồi. Dù rất yêu cô, nhưng anh có lẽ chẳng thể nào tha thứ được. Có một chút gì đó, không thể nói là “hận”, nhưng nó rất “đau”… Người phụ nữ mà mình yêu thương nhất, đã tự tay phá vỡ những gì mình trân trọng nhất.
__________
Như Hoa không muốn ra đi.
Nhưng đến một ngày, số phận buộc cô phải rời xa anh, vì anh.
Cô không thể để anh phải chống đỡ cuộc đời cô mãi.
Trong lòng Như Hoa, vẫn có những bí mật chưa thể nói. Cô chấp nhận để anh trách hận cô. Chỉ cần cuộc đời anh sau này, sẽ chẳng phải vì cô mà liên luỵ.
Đau một lần, một lần rồi thôi.
Có thật sẽ thôi được không?
_________
*LTG:
Chà!!! Mọi người đã phải đợi 5 ngày cho phần 10. Đối với truyện mạng thì như thế hơi lâu nhỉ? Nhưng có lẽ là khoảng thời gian đủ để chúng ta chiêm nghiệm một chút trước khi bước tiếp đoạn tình cảm này của các nhân vật.
Con người với rất nhiều mâu thuẫn nội tại. Ai cũng có câu chuyện của riêng mình.
Về phần cá nhân tác giả, mình hy vọng mỗi độc giả luôn tìm thấy bóng dáng câu chuyện của bản thân qua từng nhân vật.
Một chút gì đó xa lạ nhưng rất thân quen.
Hỉ - nộ - ái - ố nhân gian, là điều chúng ta dù muốn hay không sẽ vẫn luôn phải đối mặt đầy thấm thía trong cuộc đời.
Mong các bạn luôn hạnh phúc với sự lựa chọn của bản thân.
Cám ơn vì đã đọc truyện! Hãy tiếp tục theo dõi các phần sau nhé?!
Vì sao Như Hoa đem hai con sang Canada và vì sao cô ấy trở về? Sương sẽ đi tiếp những ngày tới như thế nào?
Hãy chờ đợi nhé! ❣️❤️
同時也有1部Youtube影片,追蹤數超過40萬的網紅CHUYỆN KỂ CÓ THẬT,也在其Youtube影片中提到,★ BẠN CÓ MUỐN CÂU CHUYỆN CỦA BẠN TRỞ NÊN SỐNG ĐỘNG NHƯ MỘT BỘ PHIM KHÔNG? HÃY GỬI NÓ ĐẾN [email protected] ★ NÓ SẼ ĐƯỢC LỒNG TIẾNG BỞI MỘT DIỄN VIÊN CHUY...
ngần Ấy năm tổn thương 在 Facebook 的最讚貼文
Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” ngắn | Gào )
Phần 9: Ai mới là Người Thứ Ba?
“Em không bao giờ muốn là người thứ ba trong bất cứ tình yêu nào. Bởi “người thứ ba” bao giờ cũng là người thừa cả. Đã là “người thứ ba” thì làm gì có “chuyện tình của chúng ta”. Tình cảm này với anh, chỉ là một đoạn tình sẽ qua. Với em, nó sẽ luôn là một phần đời đã qua nhưng chẳng thể nào quên được.”
___________
Như Hoa nhìn về phía tôi, nở một nụ cười thân thiện rực rỡ:
- Hi Sương! Lâu lắm rồi mới gặp. Em càng ngày càng xinh ra đấy nhé!
Rồi nhanh chóng chưa kịp để tôi đáp lại lời chào, chị đưa ánh mắt về phía anh, nheo mày, nhún vai:
- Xin lỗi không báo trước nhưng đây là ý của Lucas. Cu cậu muốn bố bất ngờ đó, phải không con trai?
Chị cúi xuống nhẹ nhàng hỏi Lucas. Cậu bé buông tay mẹ, nhảy cẫng lên ôm lấy bố:
- I miss you, daddy!
Tinh tế như mẹ của mình, nhanh chóng ôm lấy bố, nhưng Lucas vẫn không quên quay sang chào tôi với nụ cười thân thiện.
Cuộc hội ngộ gia đình này, khiến cho tôi chỉ trong giây lát trở nên thừa thãi. Cảnh gia đình đoàn viên mừng mừng tủi tủi, hoàn toàn chẳng có chỗ cho tôi. Tôi bối rối cũng có, mà ấm ức cũng có… Tất cả mọi cảm xúc đều trở nên xáo trộn. Một gia đình đẹp đẽ như thế này, tôi là ai? Và đây là đâu?
Sau khi cưng nựng hai đứa trẻ, anh chau mày nhìn Như Hoa với vẻ mặt không mấy thoải mái:
- Nhưng nếu không nói trước, anh không kịp chuẩn bị xe. Giờ chúng ta lại phải gọi xe ngoài đấy. Em thật là… Mọi thứ đều cần có kế hoạch chứ!
Một người phụ nữ khéo léo và tinh tế như Như Hoa, có lẽ ở những năm tháng tuổi hai mươi lúc ấy, tôi sẽ chẳng thể nào so bì được. Chị ấy lại mỉm cười rạng rỡ - nụ cười đẹp đến mê muội, như thứ vũ khí tối thượng có thể đánh gục bất cứ trái tim sắt đá nào.
Điều khiến tôi vô cùng ngạc nhiên là sau khi Mặt Trờ cằn nhằn, chị ấy liền nói:
- Không sao đâu anh. Em đã đặt xe cho ba mẹ con rồi. Anh và Sương cứ đi xe bên chú Long lái đi. Về nhà gặp lại.
Lời đề nghị của Như Hoa khiến tôi giật mình. Chẳng lẽ chị ấy đã biết mối quan hệ của tôi và Mặt Trời? Anh ấy đã nói cho chị ấy sao? Nếu thật là vậy, thì cách cư xử này quả thực rất văn minh. Như Hoa đúng là mẫu phụ nữ không hề tầm thường.
Nhưng tình huống này khiến cho tôi trở thành kẻ đáng thương. Lùi không được, tiến không xong, cư xử thế nào cũng cảm thấy rằng chưa thoả đáng.
Tôi vội vã lên tiếng:
- Sao vậy được ạ!
Hai đứa trẻ cũng không đồng tình cách “phân chia” này:
- Không đâu, con ngồi với bố cơ!
Nhìn Lucy và Lucas, cả ba người lớn đều bối rối. Anh hỏi:
- Em có xe rồi à?
Như Hoa gật đầu.
Anh quay qua tôi nói:
- Anh lâu rồi không gặp hai con. Thôi, phụ nữ các em ngồi một xe, anh sẽ ngồi cùng hai đứa nhỏ? Mọi người thấy sao?
Tôi không kịp suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng gật đầu:
- Dạ, em sao cũng được ạ!
Như Hoa cúi người, khẽ sát vào hai con thì thầm:
- Bố ra sân bay cùng cô Sương. Các con nên lịch sự, không thể đòi bố như vậy được. Chúng ta còn gặp nhau ở nhà mà.
Mặt Lucy bắt đầu mếu. Dù không đòi hỏi thêm nhưng nước mắt cô bé bắt đầy rơi lã chã. Còn Lucas vẫn nắm chặt tay anh, ngước ánh mắt to tròn lên nhìn bố đầy van nài mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt ấy đã biểu thị mong muốn rõ ràng của cậu bé.
Anh nhìn sang tôi:
- Em ổn chứ?
Tôi phân bua:
- Em không sao thật mà! Thật đấy ạ! Mình cứ theo sắp xếp của anh ạ.
Tôi trả lời đúng văn mẫu của một cô trợ lý nghe lời sếp. Như Hoa hơi ái ngại nhìn tôi:
- Chị xin lỗi nhé!
Tôi lại lắc đầu nguây nguẩy:
- Dạ em không sao thật mà.
Thế là chuyện xe cộ được sắp xếp như thế.
Anh và hai đứa trẻ lên xe của anh, còn tôi và Như Hoa đi chung xe mà chị ấy sắp xếp. Thoạt đầu, anh nói hai chị em hãy để anh Long tài xế đưa về. Nhưng Như Hoa nói, đây là tài xế chị ấy đã sắp xếp trước, nên anh cứ yên tâm, ba bố con đi xe nhà cho quen.
——————
Không biết mình tôi cảm thấy thật gượng gạo khi ngồi trên xe cùng Như Hoa? Hay là cả hai chúng tôi đều cảm thấy thật bối rối khi ngồi cạnh nhau trong không gian chật hẹp này. Chỉ biết rằng sau đó, Như Hoa hạ cửa kính xe, gió lùa vào mát rượi. Chị ấy đưa mắt nhìn những con đường của thành phố về đêm, rồi nói với tôi:
- Chị đi chắc cũng phải hơn một năm chưa nhỉ?
Tôi không biết rõ chính xác Như Hoa mang hai đứa trẻ rời thành phố vào lúc nào… Nên chẳng thể trả lời chị ấy. Nhưng sao tôi lại cố gắng tìm câu trả lời khi mà rõ ràng đây chỉ là một câu hỏi tu từ nhỉ?!
Như Hoa kéo cửa kính lên, nhẹ nhàng hỏi tôi:
- Giờ chị đưa em về nhà trước nhé. Trên đường về nhà chị, đi qua nhà em đúng không? Xin lỗi em nhiều nhé, hôm nay do chị cả.
Tôi bỗng thấy sống lưng mình lạnh toát. “Nhà chị” sao? Đến bây giờ vẫn còn là “nhà chị” sao? Vậy là đêm nay chị sẽ trở về căn nhà của anh? Cả nhà họ sẽ đoàn tụ bên nhau dưới mái nhà ấy? Căn nhà mà suốt bao tháng nay bên nhau, dù gần gũi hay thân mật thế nào, anh cũng chưa từng để tôi bước chân vào. Anh luôn nói: “Em sẽ không thích vào nhà anh đâu.”
Tôi cảm thấy thật chua chát. Người phụ nữ bên cạnh tôi lúc này, cư xử rất chừng mực, tác phong rất dịu dàng, lời nói thật đoan trang và chẳng có chút nào có vẻ là đang tấn công tôi cả.
Nhưng ngay từ khi chị ấy xuất hiện, tôi đã trở nên vô hình. Từng câu nói tưởng chừng như giản đơn nhưng lại mang sức sát thương rất lớn. Chỉ vẻn vẹn mấy từ “về - nhà - chị”, có ba chữ thôi mà như đã “xoá sổ” khoảng thời gian qua của tôi và anh rồi.
Tôi lắp bắp:
- Dạ vâng ạ.
Chứ tôi còn biết nói gì lúc này đây: “Không chị ơi. Em muốn chị đưa em về nhà người yêu em. Chị và anh ấy chia tay rồi. Nhà anh ấy sao còn là nhà chị được?”. Nói như thế à? Nói như vậy để người ta thấy bản thân mình vừa thô lỗ, sỗ sàng lại cư xử kém xa họ sao? Rồi người ta mà hỏi: “Thế em là gì của anh ấy?!” Mình sẽ nói tiếp như thế nào? “Em là bạn gái anh ấy!”… Đáp lại mình một đáp án còn rõ ràng hơn cả ban ngày: “Chị là mẹ của con anh ấy.” Được chưa?
Dòng suy nghĩ cứ đảo điên trong đầu tôi, nhưng để thốt ra dù chỉ nửa lời, tôi cũng đều không thể. Chưa mở miệng đã thấy thua toàn diện rồi, tôi làm sao có đủ tự tin đây.
Nhanh chóng, xe đã dừng ở chung cư của tôi. Thậm chí khi tôi còn chưa hề nói địa chỉ, chị ấy đã biết lái xe cần đưa tôi về đâu. Tôi ngạc nhiên:
- Sao chị biết nhà em ở đây ạ?
Như Hoa vẫn bình tĩnh mỉm cười:
- Anh Minh có lần nói với chị nhà em ở chung cư này. Vì gần nhà chị nên chị vẫn nhớ. Chị có nhầm không? Em chưa chuyển đi nơi khác chứ?
Tôi cố gắng cười gượng đáp lại:
- Dạ không, em vẫn ở đây thôi. Cám ơn chị. Em lên nhà trước ạ!
Như Hoa nắm lấy tay tôi:
- Chị xin lỗi chuyện hôm nay phiền em quá! Đừng giận chị nha! Để sang tuần sắp xếp công việc xong, chị em mình đi ăn nhé! Hẹn gặp lại em!
Tôi bối rối cúi đầu chào chị ấy, rồi nhanh chóng rút tay, quay lưng đi thẳng lên nhà.
Tôi, không phải đối thủ của người phụ nữ này. Nếu chị ấy quay về đây, để lấy lại điều gì đó… Thì… liệu tôi có thể, chống đỡ được bao lâu?
___________
Vừa lên đến nhà, tôi nhận được tin nhắn của anh. Một chút dịu dàng xoa dịu trái tim đang hoang mang của tôi… Anh đây rồi. Ít nhất, anh cũng đã không bỏ tôi ở lại.
- Em về nhà chưa? Lát hai đứa ngủ, anh qua. Chờ anh!
Tôi thở phào! Cảm giác sợ hãi bất an vơi đi phần nào. Vậy là tối nay họ không ở cùng nhau. Anh sẽ ở bên tôi. “Nào, bình tĩnh lại đi An Sương. Mày mới là hiện tại của anh ấy!”
___________
Mãi tới hơn một giờ sáng, chuông cửa mới reo. Tôi cảm giác như đã chờ đợi cả năm rồi. Vội vàng chạy ra mở cửa. Vừa nhìn thấy anh tôi đã ôm chầm lấy anh như một đứa trẻ nhỏ. Anh cũng ôm lấy tôi rồi bế thốc tôi lên, đặt lên môi tôi một nụ hôn thật dài. Anh bế tôi đặt xuống giường.
- Hôm nay anh mệt quá. Anh ở đây với em được đến 5 giờ sáng, anh phải về trước giờ Lucy và Lucas dậy.
Nói rồi, anh ngồi dậy, cởi áo, và thắt lưng, tháo đồng hồ để lên trên bàn đầy giường. Anh lấy điện thoại mở báo thức rồi để cạnh đồng hồ. Sau đó nằm xuống, giang tay ra, rồi vỗ nhẹ hai cái xuống giường, ý nói tôi nằm xuống gối đầu lên tay anh. Tôi ngoan ngoãn nghe lời, anh khẽ nhắm mắt, tay còn lại xoa đầu tôi, hôn lên trán rồi nói:
- Anh sợ em lo nên phải qua đấy. Chứ hôm nay anh rất mệt rồi. Chỉ muốn ngủ thôi. Anh ở đây, em yên tâm rồi chứ? Những chuyện khác, đừng hỏi gì lúc này. Từ từ anh sẽ nói với em.
Tôi đúng là có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh lúc này. Nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi đang chìm dần vào giấc ngủ của anh… Tôi lại không nỡ. Dù sao thì, anh nói đúng… Anh đã ở đây rồi! Vậy là đủ. Cho dù ai đó có trở về… Đêm nay, tôi vẫn gối đầu trên tay anh ngủ. Điều đó chẳng phải quan trọng hơn tất cả những thắc mắc chưa sáng tỏ rồi sao?
___________
Sáng hôm sau, chuông báo thức reo lúc năm giờ. Anh chậm rãi ngồi dậy, đi về phía phòng tắm. Tôi ngồi dậy nhìn theo bóng lưng anh. Thấy vậy, anh quay lại giường đỡ tay vào vai đặt tôi nằm xuống, âu yếm nói:
- Ngủ tiếp đi babe. Anh tắm xong phải về. Em ngủ ngoan đi. Còn sớm mà.
Tôi nằm xuống, kéo chăn chỉ lộ hai mắt, vẫn dõi theo anh.
Tắm xong, anh mặc quần áo, rồi hôn nhẹ lên trán tôi. Sau đó, mở cửa đi về.
Tôi chưa từng có cảm giác chơi vơi hơn lúc ấy. Nhìn bóng lưng anh xa dần, thực sự khi đó chỉ muốn ôm chầm lấy anh và nói: “Anh ở lại với em đi.”
Nhưng, tôi biết mình chẳng thể. Và, cũng không nên làm thế.
———————-
Hôm đó, đến công ty, Quang khẽ vỗ vai tôi:
- Này, chị Như Hoa về rồi hả?
Tôi gật đầu:
- Thông tin đâu ra sao nhanh vậy?
Quang nhếch mép cười, lấy tay gõ gõ vào đầu, ám chỉ cậu ta là người rất thông minh. Sau đó nháy mắt buông thõng một câu:
- Cẩn thận nhé!
Tôi nhăn mặt:
- Cẩn thận cái gì? Cứ up mở chẳng vui tý nào?!
Quang chẳng buồn để ý đến thái độ của tôi. Cậu ta gõ cái gì đó trên máy tính rồi nói:
- Chị không lo lắng à? Ngoài mẹ em ra, em thấy chị Như Hoa là người đẹp thứ hai. Đàn ông ai cũng yêu cái đẹp cả. Đứng trước cái đẹp dễ bị lung lay.
Tôi cười:
- Hoá ra đơn phương chị Như Hoa à? Giờ chị ấy đang độc thân đấy! Cơ hội đế rồi đấy!
Quang giễu cợt:
- Khồnggggg, em đẹp quá rồi! Không cần thêm một người đẹp. Cỡ đẹp như em cộng vào chia đôi với Sương là okeh lah nhất.
Thực lòng, những lời cảnh báo về Như Hoa đến từ Quang, không phải tôi không quan tâm. Tôi chỉ đang cố tỏ ra không quan tâm mà thôi.
————
Chiều hôm ấy, anh nhắn tin gọi tôi vào phòng làm việc. Ở công ty, nếu không phải chuyện công việc, hiếm khi anh gọi riêng tôi như thế. Nên tôi đoán rằng có chuyện gấp, vội vã đến phòng của anh. Anh đang ngồi trên chiếc ghế xoay quen thuộc, dáng vẻ trầm tư như đang suy nghĩ điều gì. Thấy bước chân tôi đến, anh không ngước lên nhìn, chỉ chậm rãi nói:
- Em đóng cửa lại, lại đây.
Tôi đóng cửa phòng thật khẽ, đang định tiến về phía bàn làm việc, thì giọng anh lại trầm trầm vang lên:
- Khoá lại.
Tôi ngoan ngoãn làm theo lời anh, rồi tiến đến đứng trước bàn làm việc của anh. Lúc này, anh mới ngước mắt lên nhìn tôi:
- Đứng đó làm gì đấy?! Lại đây!
Anh giang hai tay ra, tôi mỉm cười:
- Nhưng đây là nơi làm việc mà.
Anh không nói gì, lấy một tay vỗ lên đùi ra hiệu, tôi tiến đến, nhanh chóng trong vòng tay anh.
- Dạo này em gầy quá! Nhẹ bẫng. Ăn uống thêm một chút. Phải có da có thịt mới đẹp.
Tôi quay lại nhìn anh:
- Sao tự nhiên anh gọi em vào vậy? Có chuyện gì sao?
Anh hít một hơi thật dài, rồi thở ra, chép miệng:
- Chà, chuyện là sắp tới, anh không có nhiều thời gian ở bên em được rồi.
Tôi chau mày:
- Đã bao giờ có nhiều thời gian cho em đâu? Có gì mới hơn không?
Anh búng tay vào trán tôi:
- Bây giờ còn biết bắt bẻ anh nữa.
Tôi vòng tay qua cổ anh, thì thầm:
- Không sao đâu, em hiểu mà.
Anh xoa đầu tôi:
- Lịch trình của anh thì em biết rồi, anh không cần phải “báo cáo” nữa. Tình hình mấy dự án mới đều khá căng. Thời gian còn lại… anh phải đưa Lucy và Lucas về nhà nội mỗi ngày. Bố anh rất nhớ hai đứa nên phải tranh thủ. Anh không biết có thể sắp xếp gặp em lúc nào. Không được giận dỗi, ghen tuông linh tinh, ok?
Tôi ngoan ngoãn ôm lấy anh, khẽ gật đầu:
- Em biết rồi. Nhưng mà… còn chị Như Hoa thì sao? Hai người vẫn ở chung à? Em không có ý gì đâu, em.. chỉ thắc mắc thôi.
Anh im lặng, sự im lặng khiến tôi có chút bất an. Tôi bối rối:
- Sao vậy? Em hỏi gì không đúng ư?
Anh đặt tay lên hai vai tôi, rồi nhìn sâu vào đôi mắt si mê anh với vô vàn thắc mắc, nhẹ nhàng nói:
- Ừ, Như Hoa vẫn ở nhà anh. Có một điều, anh muốn em hiểu: Nếu một ngày nào đó, cô ấy còn chưa hạnh phúc, anh chưa thể yên tâm được. Những chuyện khác, từ từ anh sẽ nói với em.
Tôi bồn chồn:
- Anh còn yêu chị ấy không?
Anh xoa đầu tôi:
- Đừng hỏi anh những câu như thế!
Tôi lại hỏi:
- Chị ấy có còn yêu anh không?
Anh im lặng, rồi nói:
- Anh không biết. Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.
Dù lòng còn vô vàn những ẩn số không tên, nhưng tôi biết mình không nên đào sâu thêm nữa. Mặt Trời sẽ không cho tôi cây trả lời mà tôi mong muốn, thậm chí, có thể sẽ là những câu nói khiến tôi phải cảm thấy thật đau lòng thì sao? Con người chúng ta theo bản năng ai cũng trốn tránh nỗi đau. Nhưng thật mâu thuẫn, khi yêu đương lại nhất quyết đâm đầu.
Dòng suy tư của tôi bị cắt ngang bởi giọng anh vang lên ấm áp:
- Anh chưa bao giờ nói vì sao anh thích em nhỉ?
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt anh:
- Vì sao vậy?
Anh nhẹ nhàng:
- Vì em không quá trẻ con, cũng không quá trưởng thành. Mọi thứ đều vừa đủ một cách rất dễ chịu. Ở bên cạnh em, anh thấy rất thoải mái. Nghĩ tới mấy tuần tới, không có thời gian bên nhau, anh cảm thấy hơi mệt mỏi rồi đấy!
Tôi khẽ cười:
- Em chỉ “vừa đủ” thôi sao? Thôi được rồi, em sẽ chờ! Anh cứ yên tâm lo công việc. Đừng quên em là được!
Ở bên một người đàn ông mạnh mẽ, cần một cô gái vừa đủ. Vừa đủ dịu dàng, vừa đủ yêu thương, đôi lúc cũng phải vừa đủ giận hờn nhưng đừng làm đối phương mệt mỏi. Mọi thứ chỉ “vừa đủ” như thế thôi, vượt quá giới hạn dù chỉ là một chút cũng có thể khiến mọi thứ vỡ tan như bong bóng xà phòng.
Tôi hiểu điều đó rất rõ. Nhưng đôi lúc cũng muốn thử xem, nếu mình vượt quá giới hạn, thì sẽ như thế nào? Biết trước là tan vỡ, không muốn điều đó xảy ra… Nhưng cũng muốn có câu trả lời cho câu hỏi trong lòng: “Trong mối quan hệ này, mình đáng giá bao nhiêu?”
——————
Tôi đã trễ kinh được hơn hai tuần rồi. Điều này khiến tôi lo lắng. Tôi chẳng biết nói với ai và cũng không rõ mình có nên cho anh biết hay không?
Thời gian gần đây, như anh đã báo trước, chúng tôi không gặp nhau nhiều được như trước khi Như Hoa trở về. Anh rất bận rộn. Một hai tuần, anh mới ghé nhà tôi được một lần, và thường chớp nhoáng: Đến vào đêm muộn và vội vã ra về trong sáng sớm.
Hình ảnh bóng lưng anh lướt đi trong tôi hằn lên thật rõ với những dự cảm chông chênh, chẳng lành. Tôi vẫn tự an ủi mình rằng, bởi vì hoàn cảnh của anh như thế, tôi lại còn quá trẻ… Nên không tránh khỏi đôi lúc cảm thấy tự kỷ ấy mà…
Tôi tự hỏi bản thân mình đã sẵn sàng làm mẹ ở tuổi này chưa? Dường như anh luôn muốn có một đứa con thì phải? Liệu rằng khi tôi có con với anh, mọi thứ có thay đổi nhiều so với hiện tại? Chúng ta sẽ là gì của nhau? Sẽ vẫn như thế này, hay sẽ trở thành vợ chồng như người ta vẫn thường hay thế?!
Tôi mua que thử thai, nhưng đắn đo nhiều lần vẫn chưa đủ can đảm để thử. Nếu có con, chắc chắn tôi sẽ giữ lại đứa trẻ này. Nhưng tôi vẫn không sẵn sàng để đón nhận một kết quả như thế.
Tôi gọi điện thoại cho mẹ mình, ngập ngừng:
- Mẹ..
Mẹ tôi lo lắng:
- Chuyện gì thế con? Có chuyện gì phải không?
Tôi lúng túng, nói từng từ trong sự bối rối ngắt quãng:
- Mẹ này… Nếu mà… Nếu thôi nhé… Nếu bây giờ… con có thai, thì mẹ có giận con không?
Mẹ tôi thở dài, dịu giọng:
- Tưởng chuyện gì? Con đã thử chưa? Mẹ qua với con nhé?!
Tôi vội đáp:
- Chưa , chưa đâu mẹ. Con hỏi thế thôi.
Mẹ tôi chậm rãi đáp:
- Con với cậu Minh vẫn tốt chứ?!
Tôi chần chừ, yếu ớt đáp:
- Dạ
Mẹ an ủi tôi:
- Con cái là của trời cho. Không phải ai muốn có cũng có thể có được. Nếu có tức là đứa trẻ ấy có duyên đến với cuộc đời mình. Nhất định phải chăm sóc em bé cho thật tốt. Dù thế nào mẹ cũng luôn ở bên con. Hãy yên tâm. Dù thế nào con nhé!
Tôi rơm rớm nước mắt, mẹ vẫn luôn như thế, bao dung với tất cả những gì tôi có, những việc tôi làm và ủng hộ, yêu thương tôi vô điều kiện:
- Liệu sau này con có thể là một người mẹ tốt như mẹ không?
Mẹ đáp lại tôi bằng thái độ dứt khoát đầy trìu mến:
- Nhất định rồi con yêu ạ!
Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, tôi nhắn tin cho anh: “Tối nay mình gặp nhau một chút được không? Em có chuyện muốn nói. Quan trọng lắm.”
Nhanh chóng, điện thoại tôi nhận được lời hồi đáp: “Hôm nay anh rất bận. Tối mai, anh sẽ cố gắng qua với em nhé babe! Ngoan!”
Tôi bần thần. Mọi chuyện dường như đang diễn ra nhanh hơn những gì tôi chờ trông. Tôi đã sẵn sàng chưa? Tôi cũng không biết nữa.
Mẹ lại gửi một tin nhắn: “Con gái thân yêu, mẹ biết lúc này con đang rất lo lắng. Nhưng phụ nữ có con là một đặc ân trời ban. Không quan trọng cha đứa trẻ sẽ cảm thấy như thế nào, nếu cậu ta vui mừng, đó là chuyện tốt. Còn không thì, cũng chẳng sao, bản năng phụ nữ sẽ giúp con trở thành người mẹ tốt. Đôi khi người trẻ hay bối rối với những chuyện bất ngờ, đừng quá nặng nề, con yêu. Con quyết định thế nào, mẹ cũng sẽ luôn ủng hộ. Đừng quan tâm đến những người khác nói gì, làm gì. Mẹ chỉ cần con hạnh phúc là đủ.”
___________
Sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ một người mà tôi không hề ngờ tới: Như Hoa.
Tôi cảm thấy rất hoang mang khi chị ấy lại liên lạc với tôi vào lúc này. Mỗi khi đối diện với Như Hoa, tôi đều cảm thấy một sự uy hiếp bao trùm lên mối quan hệ mà tôi đang có. Cho dù chị ấy có tỏ ra thân thiện đến thế nào thì nỗi lo lắng trong lòng tôi cũng chẳng vì sự tử tế ấy mà nguôi ngoai.
Chị ấy muốn hẹn tôi đi ăn trưa.
Tôi cứ nhìn mãi màn hình điện thoại. Chẳng biết có nên nói cho Mặt Trời rằng chị ấy hẹn tôi hay không? Nên từ chối hay nên nhận lời? Tôi cũng không chắc nữa.
Chuông điện thoại lại reo lên, là Như Hoa. Chị ấy đã gọi tới. Tôi có cảm giác như mình bị truy sát vậy. Nhưng cũng không thể cứ thế mà từ chối cuộc gọi được. Tôi miễn cưỡng nhấc máy. Đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo tựa như mây:
- Sương à, chị xin lỗi gọi cho em sớm thế này. Nhưng mà chị nhắn tin không biết em nhận được không? Lần trước, chị có hứa mời em đi ăn mà mãi nay mới sắp xếp được. Mới về nên lu bu quá!
Cứ thế, Như Hoa khéo léo dẫn dắt tôi vào cuộc hẹn không có lý do gì để từ chối. Chị ấy nói buổi trưa sẽ cho tài xế qua công ty đón tôi. Tôi cố gắng vớt vát sự tự chủ của mình bằng cách không muốn tài xế phải chờ đợi, mình có thể tự đi được. Xong việc tôi sẽ ghé điểm hẹn liền.
Cúp máy, tôi định nhắn cho Mặt Trời biết, nhưng rồi nghĩ lại, không phải chuyện gì cũng cần báo cáo hay hỏi ý kiến anh ấy. Hơn nữa, đêm nay, chúng tôi cũng gặp nhau rồi.
Trở lại bàn làm việc, trên bàn có một bình hoa Mao Lương, một loại hoa mà tôi rất thích. Quay sang nhìn Quang đang cắm cúi gõ máy tính ở bàn bên cạnh, tôi mỉm cười:
- Cám ơn! Tặng hoa ít thôi. Tin đồn còn chưa đủ nhiều hay gì?
Quang quay sang nhìn tôi chăm chú:
- Sao chị nghĩ là em tặng chị?
Tôi ngạc nhiên:
- Ủa không phải sao? Vì không phải em thì trước giờ có ai tặng hoa chị đâu?! Ai vậy ta?
Tôi lục tìm trong đầu xem ai có thể là người tặng hoa cho mình nhỉ. Đúng lúc ấy, Quang cười phá lên:
- Không ngờ chị ế thật đấy! Chẳng vui gì cả! Mấy hôm nay thấy thần sắc chị hơi “có vấn đề” nên chút ít động viên lên tinh thần lại đi.
Tôi nhìn nụ cười rực rỡ của Quang, mấy tuần này quá bận rộn với nhiều nỗi lo toan, tôi cũng ít chuyện trò với cậu ấy. Nói không cảm động, thì là nói dối. Ngoài cha mẹ tôi ra, Quang là người quan tâm tôi nhất, còn hơn cô bạn thân đang ở Nhật Bản, lâu ngày mất hút chẳng hỏi han. Quang luôn có mặt khi tôi buồn và là người mang đến cho tôi năng lượng tích cực khi ủ dột. Một người bạn như cậu ấy, chẳng phải rất đáng quý hay sao? Một người bạn mà cuộc đời này, không nên bỏ lỡ.
Dù mọi người có thấy cậu ấy hơi lông bông, chỉ là một cậu công tử cợt nhả, thiếu chiều sâu. Nhưng từ những sự quan tâm nhỏ nhặt mà cậu ấy dành cho tôi, hay cả cái cách bảo vệ có đôi phần sỗ sàng và thô lỗ… Tôi luôn cảm nhận được, sâu thật sâu bên trong vẻ ngoài bất cần và ngạo mạn ấy, là một trái tim ấm áp biết nhường nào.
Đã bao lần tôi muốn cám ơn Quang, cám ơn vì một người bạn như cậu, khiến tôi cảm thấy mình bớt cô đơn thật nhiều…
___________
Tôi sững người khi taxi dừng trước nơi mà Như Hoa hẹn. Đó chính là nhà hàng đồ Trung thân quen mà lần trước Mặt Trời đã đưa tôi đến. Tôi không nghĩ đây là một điều tình cờ, từng bước chân nặng tựa như chì với quá nhiều suy nghĩ bủa vây. Phục vụ đưa tôi vào căn phòng mà Như Hoa đã đặt trước, chị ấy đã chờ sẵn ở đó. Một cảm giác lạnh lẽo lan toả khắp tâm trí tôi, căn phòng này cũng chính là căn phòng mà tôi với anh từng ngồi. Tôi nhớ như in cảm giác quen thuộc của anh với nơi này… Không thể nào nhầm được.
Như Hoa tươi tắn và vẫn đẹp như mọi lần, chỉ có điều hôm nay, sao tôi bỗng thấy vẻ đẹp này không còn trong sáng nữa. Nó đầy sự công kích, và có nói quá không khi có chút gì đó thật “nham hiểm” bên trong. Tôi cảm giác rõ ràng như chị ấy đang muốn tấn công tôi vậy.
Chẳng phải tình cờ mà chị ấy đánh dấu “chủ quyền” bằng những ngôn từ, hành động tưởng như “vô tình” nhưng sắc lẹm nhắm thẳng vào tôi hôm ở sân bay…
Người ta có thể “vô tình” một lần, chứ “vài lần” thì hẳn là mang đầy chủ ý. Như Hoa vẫn xởi lởi như thế:
- Ngồi đi em! Em thích ăn gì? Đây là nhà hàng mà anh Minh và chị hay ăn. Chị quen ở đây rồi nên mới về, không nghĩ ra chỗ nào mới mẻ để hẹn cả. Vì chị là người gốc Hoa ấy. Họ Thẩm mà. Nên thích ăn đồ Hoa. Minh khám phá ra nhà hàng này, thế là bọn chị là khách quen ở đây chắc cũng phải gần chục năm rồi ấy!
Tôi cười gượng, không thể cứ để chị ấy quăng đòn về phía mình như thế! Ra vậy, hoá ra đây là quán quen kỷ niệm của hai người sao? Tôi đáp:
- Vâng, anh Minh cũng từng đưa em đến đây ăn rồi ạ. Em cũng thích quán này. Đồ ăn ngon mà lại còn riêng tư nữa.
Tôi thấy Như Hoa dường như sững lại trong một giây. Đôi tay cầm đũa của chị ấy bỗng dưng khựng lại nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.
- Chà, hai người đã thân thiết vậy rồi sao? Không phải cô nào, anh ấy cũng đưa đến đây đâu. Chắc hẳn là em phải rất đặc biệt đó.
Câu nói của Như Hoa như một gáo nước lạnh dội vào tim tôi. Chị ấy dường như muốn ngụ ý tôi cũng giống như nhiều cô gái mà chị ấy từng biết, lướt qua đời anh, chỉ là một trong số họ. Có chăng thì đặc biệt hơn chút ít.
Tôi chưa kịp đáp lại, Như Hoa đã nói tiếp:
- Cám ơn em đã chăm sóc anh Minh những ngày qua. Không có em, không biết một mình ông ấy, xoay sở như thế nào?!
Đứng trước một loạt những “công kích” đầy ám muội của người phụ nữ là người cũ của bạn trai mình, một cô gái ngoài hai mươi như tôi lúc đó, khó có đủ bình tĩnh để diễn vai lặng thinh lâu hơn được nữa. Tôi cảm thấy khó chịu vô cùng cái cách mà chị ấy đang thể hiện sự sở hữu với một mối quan hệ đã kết thúc. Lần này, tôi thẳng thắn đáp lại:
- Sao chị lại phải cám ơn em ạ? Việc chăm sóc anh ấy là việc của bạn gái nên làm.
Như Hoa bật cười nhìn tôi. Ánh nhìn lúc này đã thay đổi rồi, trở nên sắc lẹm:
- Trời, chị có ý gì đâu? Em giận rồi sao? Chị biết hai người đang yêu nhau mà.
Tôi vào thẳng vấn đề:
- Chị à, em không biết chị hẹn em ra đây có mục đích gì. Em rất tôn trọng và đã từng yêu mến chị. Và em hy vọng có thể tiếp tục như thế. Chị cứ bóng gió làm em cảm thấy rất khó hiểu. Chị muốn nói gì cứ nói thẳng đi ạ.
Như Hoa đặt đũa xuống bàn, thẳng lưng, một tay chống cằm, nhìn về phía tôi. Mái tóc đen uốn nhẹ bay bay, chị ấy lấy một tay vuốt nhẹ ra phía sau, từ tốn nói:
- Chị muốn quay lại với Minh.
Tôi như bị vạn tiễn xuyên tim. Ngỡ ngàng trong thoáng chốc.
- Sao chị lại nói chuyện này với em ạ? Em có phải anh Minh đâu? Chị nên nói với anh ấy thì hơn.
Tôi quả quyết. Trước mặt người phụ nữ này, tôi không muốn tỏ ra yếu đuối.
Như Hoa vẫn rất bình tĩnh:
- Tất nhiên đây là chuyện giữa chị và Minh. Nhưng, chị rất quý em, chị không muốn làm em tổn thương. Nên chị muốn gặp em, để chị em mình có thể hiểu nhau hơn.
“Giả tạo!” - Tôi muốn thốt ra lời nói đó. Nhưng trước một người luôn tỏ ra ôn nhu với mình, bản năng không cho phép tôi hành xử thô lỗ.
- Em nghĩ giữa em và chị, không cần tìm hiểu nhau quá nhiều đâu ạ. Nếu chị gặp để muốn em chia tay anh Minh, thì em xin lỗi, chuyện của em với anh Minh sẽ do em và anh ấy quyết định. Em không phải là người dễ bị uy hiếp hay chi phối bởi người khác.
Như Hoa lại mỉm cười, một nụ cười không rõ là giễu cợt, công kích hay thương hại. Tôi bị đả kích lớn nên không thể dừng lại:
- Chị có với anh Minh 2 đứa con, sống với anh ấy ngần đó năm, chẳng lẽ chị lại thiếu tự tin đến mức phải gặp em riêng như thế này sao ạ?
Khi nghe câu nói này của tôi, bỗng Như Hoa sững lại, ánh mắt hồ nghi:
- Minh chưa nói gì với em sao?
Tôi bực dọc:
- Chuyện gì anh ấy cũng nói với em rồi. Giữa hai người không còn gì hết ngoài trách nhiệm chung với con cái và là bạn bè của nhau. Em mong chị không quấy rầy em với những chuyện như thế này. Giờ em đang mang thai, em không muốn bị cuốn vào chuyện cũ của anh chị.
Tôi nói trong cơn tức giận, hoàn toàn không kiểm soát được lời nói của mình. Lời nói nói ra rồi bỗng chốc cảm thấy vô cùng hối hận. Chuyện có con hay chưa, thậm chí tôi còn chưa nói với anh. Vậy mà trong lúc bốc đồng, lại tuôn ra như thế.
Như Hoa lần này dường như đóng băng, chị ấy im lặng và mất dần vẻ tự tin ban đầu. Mặc dù cảm thấy có chút đắc ý sau khi liên tục bị phủ đầu, nhưng nhìn lại, tôi vẫn cảm thấy tình huống này không hề dễ chịu. Cứ như hai người phụ nữ đang đấu tố nhau vì một người đàn ông, khi mà anh ta đang vắng mặt vậy.
Như Hoa lấy lại bình tĩnh sau sự đả kích của tôi, chị ấy nhẹ nhàng nói:
- Minh sẽ là một người cha tốt. Sương à, chị hy vọng em không hiểu lầm chị. Chị thực sự muốn chúng ta gặp gỡ để hiểu nhau hơn. Chị không hề muốn đả kích em. Có vẻ có nhiều chuyện, em chưa hiểu rõ. Chị muốn quay lại với Minh, đó là sự thật. Nhưng chị không biết em đang mang thai. Minh đã biết chưa?
Tôi im lặng.
Như Hoa nói tiếp:
- Minh là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời chị. Hơn cả yêu, chị tôn trọng và biết ơn anh ấy. Vì thế bất cứ điều gì tốt cho Minh, chị đều sẽ làm. Em hiểu ý chị chứ?!
Tôi ngước lên nhìn thẳng vào mắt Như Hoa, ánh mắt thiết tha, không giống như là đang nói dối. Tôi bặm môi, đã quá mệt mỏi rồi:
- Em xin phép chị. Có lẽ bữa ăn này em không ăn cùng chị được rồi. Em phải quay lại công ty bây giờ. Em xin phép.
Khi tôi đang chuẩn bị đứng lên, bàn tay Như Hoa nắm nhẹ níu cổ tay tôi lại, chị ấy nói:
- Sương này, em biết mẹ của Quang không?
Tôi sững người. Như Hoa tiếp tục nói:
- Chị ấy yêu chủ tịch, cố gắng có con. Vì chủ tịch rất muốn có con nhưng vợ đầu của chủ tịch không thể có con được. Cuối cùng chị ấy cũng thành công có được Quang. Nhưng trái tim của chủ tịch thì đến tận cùng chị ấy cũng không có được. Ở bên cạnh người không thực sự muốn ở bên cạnh mình cuối cùng sẽ chỉ là bi kịch thôi.
Tôi giận dữ dằng tay Như Hoa ra:
- Chị nói với em những chuyện đó để làm gì? Em không tranh dành điều gì với chị. Là chị bỏ anh ấy đi, giờ chị lại quay về. Chị mới là người thứ ba, không phải em. Mong chị tự trọng.
Như Hoa thở dài, nhìn tôi, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Đôi lúc tôi thấy dường như người phụ này tràn đầy sự công kích. Nhưng cũng có lúc cảm thấy chị ấy tràn ngập sự yếu đuối ôn nhu.
____________
Buổi tối, tôi chờ đợi anh trong một tâm trạng vô cùng nặng nhọc và mệt mỏi. Mười hai giờ đêm, chuông cửa vang lên, vừa mở cửa ra tôi đã lao vào lòng anh, ôm thật chặt: “Em nhớ anh quá!”
Anh dịu dàng ôm lấy tôi.
- Nào, có chuyện gì, nói anh nghe
Tôi đưa hai tay ôm mặt. Bỗng dưng nước mắt trào ra nức nở.
- Nào, không trẻ con như vậy. Anh ở đây rồi, có chuyện gì, nói anh nghe…
Bao ấm ức trong lòng khiến cho nước mắt của tôi không ngừng rơi được. Tôi cứ khóc mãi. Anh đưa tôi ngồi lên ghế, rồi quỳ xuống, ngước lên kiên nhẫn nhìn tôi khóc.
Vừa khóc nấc, tôi vừa nói:
- Em trễ kinh hai tuần rồi.
Anh mỉm cười:
- Thật không?! Đây là chuyện vui mà? Sao em lại khóc? Em đã thử chưa?
Anh lấy tay gạt nước mắt cho tôi. Tôi hỏi anh:
- Anh vui sao?
Anh âu yếm:
- Nếu chúng ta có con, anh sẽ rất vui. Tất nhiên rồi.
Tôi hỏi trong tiếng nấc:
- Còn Lucy, Lucas thì sao?
Anh xoa đầu tôi:
- Em không ghen tị với hai đứa trẻ con đấy chứ?!
Tôi lại hỏi:
- Còn chị Như Hoa thì sao?!
Anh im lặng. Tôi nói tiếp:
- Hôm nay, chị Như Hoa hẹn gặp em. Chị ấy nói chị ấy muốn quay lại với anh. Chị ấy khiến em cảm giác em như người thứ ba vậy.
Bỗng nhiên anh dường như chết lặng.
Một lúc rất lâu sau, khi tôi lo lắng hỏi anh rất nhiều lần, rằng có chuyện gì vậy? Anh mới hít thật sâu, rồi đáp lại tôi:
- Nếu chúng ta có con với nhau, anh muốn em biết một việc. Anh chưa từng nói điều này với bất kỳ ai…
Anh im lặng… rồi nói tiếp:
- Anh rất tin tưởng em. Anh cũng mong muốn chia sẻ cuộc sống của anh với em. Em hiểu chứ?!
Tôi gật đầu, chăm chú chờ đợi điều anh đang chia sẻ.
- Thực ra… Lucas và Lucy không phải là con của anh. Đó là con của Như Hoa và bạn trai cũ của cô ấy.
Tôi dường như chết đứng.
Hình như anh rơi nước mắt. Tôi ôm lấy anh. Trong giọng nghẹn ngào, anh nói:
- Không một ai được biết điều này. Dù như thế nào, Lucas và Lucy mãi mãi là con anh. Em không phải lo lắng về anh và Như Hoa. Nếu chúng ta có con, em hãy cứ yên tâm. Nhưng bí mật này, anh không muốn ai biết cả.
Hoá ra… trong lòng anh, luôn có một bí mật như thế, một nỗi đau… quá sức như thế!
———————-
NGOẠI TRUYỆN: Như Hoa ngày ấy.
Như Hoa rơi nước mắt. Cô tự hỏi bản thân mình rằng, lẽ nào mình không nên trở về đây? Mọi thứ trong căn nhà này vẫn còn y nguyên như ngày cô ra đi, không một chút gì thay đổi. Từ ảnh gia đình treo trên tường phòng khách, đến tấm ảnh cưới nơi đầu giường phòng ngủ, anh cũng chẳng hề thay. Mấy chiếc note cô dán trên tủ lạnh, dặn anh hâm nóng đồ ăn, hay nói người giúp việc đặt đồ sao cho đúng vị trí trong tủ quần áo… Hơn một năm trôi qua rồi, sao có thể còn y nguyên như vậy?
Cô hỏi anh:
- Sao anh để nguyên mọi thứ như thế này?
Anh không nhìn cô, cũng không quay lại, chỉ đơn giản nói:
- Anh muốn khi các con trở về, mọi thứ trong nhà mình vẫn y như thế, để các con vẫn cảm thấy thân quen.
Như Hoa từng nghĩ thứ tình cảm khiến cô ở bên anh nhiều năm chỉ đơn thuần là lòng biết ơn. Biết ơn người đàn ông tử tế đã cứu lấy cuộc đời mẹ con cô khi cùng đường. Biết ơn vì đã bao dung lấy cô, yêu thương các con cô như con ruột của anh, và còn hơn thế nữa.
Nhưng từ khi xa anh, cô mới hiểu, lòng biết ơn lâu dần cũng có thể biến thành tình yêu. Tình yêu đủ sức nâng đỡ những trái tim mang nhiều thương tổn trở về bên nhau.
Năm ấy, nếu Minh không yêu cô, tình nguyện cưới cô, trở thành cha các con cô, thì có lẽ cặp sinh đôi này sẽ không hiện diện trên thế giới này. Có lẽ bố cô không cho phép cô giữ lại đứa con của người đàn ông bạc bẽo, đã có gia đình ấy.
Cô còn nhớ như in cái ngày anh đến nhà xin bố cho cưới cô. Anh quỳ dưới chân bố cô và nói đứa trẻ trong bụng cô là con của anh… Cuộc đời cô lúc ấy và mãi về sau này chưa từng có ai yêu thương mình nhiều đến như vậy… Chỉ là trong một phút bồng bột của tuổi trẻ khờ dại… Người ta làm tổn thương người yêu mình, và yêu người làm tổn thương mình.
Như Hoa nhớ cả những ngày cô mang song thai. Anh suy nghĩ đứng ngồi không yên nghĩ ra đủ những cái tên mong chờ con chào đời. Hai đứa trẻ mang họ anh, mang cái tên do anh đặt: “Nguyễn Hữu Gia Bách” và “Nguyễn Thẩm Bảo Như”
Anh còn hỏi cô chẳng phải tên anh đặt cho hai con rất hay sao? Đều lấy từ tên cô và anh mà thành: Nguyễn Hữu Gia Minh và Thẩm Như Hoa. Nhìn anh khi đó, cô không cầm nổi nước mắt. Có lẽ cô đã bắt đầu yêu anh từ sự chân thành đó, từ lúc nào, cô cũng không hề hay biết nữa.
Anh là gì của cô? Là chồng? Là Bạn? Là Tri Kỷ? Là Ân Nhân?
Có những lời nói dối ta bắt buộc phải nói, để không làm tổn thương bất cứ ai… Nhưng lời nói dối này, bao năm qua đã khiến anh thiệt thòi nhiều quá… Đến bao giờ ân tình này cô mới trả hết cho anh?! Nếu người ta nợ nhau quá nhiều, sao có thể đường hoàng mà yêu nhau? Ai sẽ tin tình yêu ấy thực sự là tình yêu hay phần nhiều chỉ là món nợ?!
Anh không tin.
Và cô cũng không tin.
( Còn nữa )
___________
*LTG:
Hôm nay, tôi muốn viết thêm ngoại truyện về Như Hoa dài thêm, nhưng do ngồi lâu nên hơi mệt, chưa thể viết tiếp. Xin hẹn lại độc giả ở lần sau.
Thực ra cũng muốn tiết lộ một chút, Như Hoa không như vẻ bề ngoài của cô ấy. Bản thân cũng mang rất nhiều thương tổn. Vốn chuyện này sẽ gợi mở ở những phần kế, nhưng vì sợ nhân vật đã đáng thương lại chịu thêm nhiều oan uổng, nên tôi muốn bật mí rằng:
- Minh biết Như Hoa có bầu với bạn trai cũ ( bị ruồng bỏ ) nhưng vẫn quyết tâm cưới và che chở cho mẹ con cô.
- Gia đình Minh không hề biết chuyện hai đứa trẻ không phải là con ruột của Minh nên rất yêu thương hai cháu, làm cho Như Hoa càng thêm áy náy không nguôi…
Còn chi tiết vì sao họ chia tay, xin giải đáp ở những phần sau.
Số phận của An Sương và cuộc tình này sẽ như thế nào… Mong độc giả kiên nhẫn chờ đến Hồi Kết.
ngần Ấy năm tổn thương 在 Facebook 的最佳貼文
#Thamkhảo
#QuỳnhShare
🙏🌿 10 LÝ DO “TẠI SAO BẠN NÊN THIỀN MỖI NGÀY” 🙏🌿
Ở loạt video trong chuỗi bài Sống Thiền mà QH từng chia sẻ cho cả nhà thời gian qua, mình luôn nhấn mạnh một điều vô cùng cần thiết trong cuộc sống của mỗi người, đó chính là thực hành Thiền. Bạn đừng nghĩ Thiền là một điều gì có cao siêu, đơn giản đó chỉ là việc bạn ngồi im hít thở, quan sát từng hơi hít vào thở ra của chính mình và giữ cho tâm mình trong trạng thái tĩnh là đã đủ. Thế nhưng mình biết, trên thực tế, nhiều bạn dẫu biết được những lợi lạc mà Thiền mang lại cho mỗi người nhưng lại chưa đủ động lực để thực hành Thiền mỗi ngày. Vậy thì ngày hôm nay, QH và team sẽ chia sẻ lại cho nhà mình 10 lý do 'Tại sao bạn nên Thiền mỗi ngày', để bạn có thêm động lực bắt đầu. Đặc biệt là những ngày giãn cách xã hội như thế này, bạn đừng để khoảng thời gian này trôi qua một cách vô vị. Thay vào đó hãy quay vào bên trong, tái tạo năng lượng và ‘nâng cấp bản thân’ trong một phiên bản thật tươi mới, nhen!
Sau đây là 10 lý do để động viên bạn bắt đầu đưa Thiền vào một hoạt động mỗi ngày của bạn nè nha:
1️⃣ Giảm stress:
Lý do đầu tiên khi bạn thiền mỗi ngày bạn sẽ cảm nhận được, đó chính là GIẢM STRESS. Con người chúng ta gồm có ba thể Thân – Tâm – Trí. Trong đó, Trí não chính là một sợi kết nối giữa dòng năng lượng từ Vũ trụ thiên nhiên từ đất mẹ đi vào trong cơ thể bạn. Chính vì thế, khi bạn chịu ngồi yên hít thở, chỉ quan tâm đến hơi thở cũng là lúc bạn đang dọn dẹp gọn bớt đi những suy nghĩ rối rắm của mình. Điều này giống như cách bạn đang dọn dẹp khu vườn của bạn vậy đó. Khi khu vườn của bạn được tỉa lá, cắt gọn những cành không cần thiết, giảm đi những cây cối rậm rạp thì sẽ có những khe hở cho gió đi qua đúng không? Và luồng gió đó chính là luồng khi Prana (luồng dưỡng khí sống) sẽ đi vào trong con người bạn và nó sẽ giúp bạn gột rửa đi những năng lượng trượt, thu gọn bớt những suy nghĩ trong não bạn. Khi đó, bạn sẽ thấy tâm trạng của mình tươi mới hơn, những phiền muộn, áp lực của bạn cũng sẽ vơi đi rất nhiều. Bạn thử nha! 🤗
2️⃣ Nâng cao khả năng tập trung:
Khi xem các video chia sẻ về Thiền của chúng mình, nhiều bạn bảo: “Em không thể ngồi yên thiền được, vì đầu em lúc nào cũng suy nghĩ”. Thật ra điều này khá phổ biến với nhiều người khi mới bắt đầu thiền vì khi đó bạn chưa điều chỉnh được dòng suy nghĩ của mình.
Việc thiền tập mỗi ngày sẽ giúp cho bạn tập gom những suy nghĩ của bạn về một mối. Mình biết, đó không phải là chuyện dễ dàng trong ngày một, ngày hai. Suy nghĩ của bạn giống như một chú khỉ chuyền cành vậy đó, liên tục di chuyển theo kiểu bạn đang ngồi tĩnh tâm hít thở mà đầu bạn lại bắt đầu suy nghĩ: sáng nay mình ăn gì, hôm nay mình sẽ làm những gì, rồi nghĩ đến người thương mình, người ghét mình,… Những lúc bạn cảm thấy suy nghĩ của mình đang ‘lạc trôi’ thì hãy kéo về lại, tập trung quan sát những vòng hít vào – thở ra của suy nghĩ. Lúc này đây, việc quay trở lại trạng thái tĩnh, không suy nghĩ lung tung chính là lúc bạn đang tập cho mình khả năng nâng cao sự tập trung. Và đã có rất nhiều những nghiên cứu xác minh được rằng, các bạn học sinh, sinh viên nào chịu khó duy trì những thời thiền đều đặn mỗi ngày thì chất lượng học tập của các bạn cũng sẽ tốt hơn, điểm số bạn cao hơn và bạn có những khả năng bạn vượt qua các kỳ thi với những thành tích xuất sắc hơn rất nhiều. 💯💯
3️⃣ Giảm thiểu các vấn đề liên quan đến sức khoẻ tâm thần:
Lợi lạc thứ ba của việc thiền tập mỗi ngày chính là tạo cho bạn một lớp rào chắn để bảo vệ bạn khỏi những chứng rối loạn về tâm lý, thậm chí những bệnh trạng về tâm thần.
Như chúng ta đã biết, bộ não chúng ta gần như hoạt động liên tục và nhiều lúc nó sẽ bị quá tải với những suy nghĩ quá nhiều. Nhưng thật ra, bên trong mỗi người còn một cái ‘vốn’ rất lớn, mà không phải ai cũng biết. Có một tầng sâu hơn trên thể Thân và Trí, đó chính là thể Tâm. Và ở đó có một tầng Tàng thức hoặc Tiềm thức, tựa như một ‘hung thủ giấu mặt’ chứa đựng rất nhiều những tổn thương, những đau đớn, những chấp niệm hoặc là những điều người khác làm bạn đau khổ,… mà bạn không thanh tẩy rác tiềm thức thì có thể một ngày đẹp trời nào đó, khi bạn không đủ khoẻ, bạn không đủ sự tích cực thì lập tức những ‘hung thủ giấu mặt’ có hại cho tiềm thức của bạn sẽ bộc lộ lên và nó sẽ gây ra cho bạn chứng rối loạn về tâm lý. Thậm chí, nó có thể làm bạn phát điên lên nếu bạn không điều chỉnh được cảm xúc và suy nghĩ của mình.
Vậy thì thiền tập mỗi ngày giống như việc bạn đi quét dọn căn phòng của mình, mỗi ngày dọn hốt ra một ít rác. Và dần dà, nếu bạn duy trì điều ngày thường xuyên, thì rác trong bạn vơi dần, đến một ngày bạn sẽ nhận ra, dường như mình đã được dọn dẹp sạch sẽ, những thương tổn trong tiềm thức của bạn cũng đã được đưa ra ngoài. Lúc ấy, vẫn là bạn đó nhưng trong một phiên bản hoàn toàn khác, tâm trạng tốt hơn, tinh thần thoải mái hơn, sức khỏe tinh thần sẽ được cải thiện hơn.
4️⃣ Cải thiện cảm xúc:
Khi bạn thực hành thiền mỗi ngày sẽ làm cho bạn có một cảm xúc tươi mới và tích cực hơn rất nhiều. Như QH đã chia sẻ, mỗi người đều sẽ có ba phần thức. Phần đầu tiên đó chính là Ý Thức, chính là cái mà mình có thể kiểm soát được. Thức hai đó là phần Tiềm Thức hoặc là Tàng Thức, là phần ẩn sâu vào trong bóng tối mà mình không hề biết được để mình kiểm soát. Và phần thứ ba chính là Siêu Thức, là phần nằm sâu thẳm bên trong nội thân của mỗi người, mà khởi được phần này tỉnh thức, mình sẽ kết nối được với Vũ trụ bao la, như kết nối được với Nguồn mênh mông vô tận.
Thông thường, chúng ta hay nghĩ, phần Ý Thức sẽ quyết định mọi việc, nhưng thực chất điều đó không hoàn toàn đúng. Nếu chúng ta có thể kiểm soát được ý thức của mình, thì tại sao có những việc bạn không muốn làm mà bạn vẫn làm? Rồi cũng có những trường hợp, bạn biết khi bạn nói hay hành động như vậy là không đúng, nhưng bạn vẫn làm. Thật ra đó chính là do phần Tiềm Thức đang ở đằng sau phần Ý thức, và nó trỗi dậy, điều khiển bạn, làm bạn không kiểm soát được. Vậy thì khi bạn ngồi thiền tĩnh tâm, quan sát hơi thở, cũng là lúc bạn làm thông thoáng tầng Tiềm Thức của mình. Lúc này đây, bạn đã vô hình chung gần như thông được tất cả những nỗi niềm, những đau khổ, những rối rắm vốn làm cho cuộc sống bạn không an yên từ bấy lâu nay. Thông qua việc thiền, bạn đã thông toàn bộ những cổng rắc rối, nghẽn mạch của bạn nằm ở trong bóng tối của Tiềm Thức. Bạn gần như dọn sạch được những kho tâm sự buồn của mình, những sự ngột ngạt của mình, và khi đó bạn sẽ thấy, người bạn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Để rồi, cuộc sống của bạn sẽ cảm thấy vui hơn, bạn sẽ thấy điều gì cũng đẹp, thấy đâu cũng dạt dào tình thương. Lúc này đây, bạn sẽ cảm nhận được, bức tranh cuộc sống luôn tồn tại nhiều gam màu khác nhau và tuỳ thuộc vào tâm trạng của bạn, cảm xúc của bạn, tầng năng lượng của bạn mà bạn sẽ nhìn ra cuộc sống của bạn có gam màu sáng hay màu tối nhiều hơn. Vậy thì còn ngần ngại gì, mà bạn không bắt đầu thói quen thiền ngay hôm nay, heng!
5️⃣ Giảm cảm giác cô độc & Kiểm soát cơn nóng giận ở tuổi trung niên:
Lý do thứ 5 này đặc biệt dành cho những ai đang bắt đầu chạm đến tuổi trung niên. Như mình từng chia sẻ trong một bài viết về Những Chu kỳ rồng, khi con người ta chạm ngưỡng tuổi trung niên cũng là lúc cơ thể của bạn bắt đầu đi xuống theo đúng quy luật ‘Sinh - trụ - hoại - diệt’. Lúc này đây, Trí não của bạn qua bao nhiêu năm tháng hoạt động, nó cũng có dấu hiệu đi xuống thông qua những biểu hiện về việc suy giảm trí nhớ, rồi sức khỏe của bạn cũng giảm dần. Đây là lúc mà nhiều bạn bắt đầu cảm thấy lo sợ, cảm thấy cô độc, lạc lõng và bạn sẽ thu mình lại, đôi lúc dẫn đến hậu quả là bạn bị mất kết nối với thế giới này.
Vậy thì khi bạn chịu khó thực hành thiền, đặc biệt là trong những năm tháng tuổi trẻ, cũng đồng nghĩa việc bạn đã tạo được một sự kết nối của bạn với vũ trụ bao la xung quanh. Bạn sẽ nhận ra được những sự ủi an, những sự ấm áp, những sự thông tuệ mà đôi khi, những con người bình thường xung quanh bạn không thể nào đem tới cho bạn được.
Nên nếu những ai thiền tập được tốt mỗi ngày, bạn sẽ lược bớt được những suy nghĩ tiêu cực, lược bớt được những phiền muộn từ những con người xung quanh có thể đem tới cho bạn và bạn có thể có được thêm nhiều mối quan hệ tốt, những người bạn tốt. Và khi đó, bạn sẽ cải thiện được cảm giác cô độc, cảm thấy bình thản với cuộc sống này vì bạn đã mở được cái gọi là Tuệ Giác của mình. Lúc này đây bạn sẽ cảm thấy cực kỳ bình thản để đi đến bên kia con dốc của cuộc đời như là nó vốn là.
Ở độ tuổi trung niên, đặc biệt là phụ nữ, bạn sẽ thấy tính tình mình cũng sẽ có những sự thay đổi nhất định. Bạn sẽ nóng tính và ít kiểm soát được cảm xúc của mình hơn. Chính vì vậy thông qua việc thiền mỗi ngày, sẽ giúp bạn hạn chế được những nhược điểm đó.
6️⃣ Giảm “nghiện” các chất kích thích:
Ở đây, mình sẽ không nói đến những chất gây nghiện mà xã hội nghiêm cấm, đó chắc chắn là không tốt và không được sử dụng. Nhưng với những chất như cà phê, thuốc lá, rượu, bia,… dù biết nó không tốt cho sức khỏe nhưng nhiều người vẫn có thói quen sử dụng. Chẳng hạn như sẽ có những bạn sáng ra phải có một ly cà phê thì mới đủ tỉnh táo để làm việc. Vậy thì thay vì bắt đầu ngày mới với một ly cà phê, bạn thử tái lập cho mình thói quen thiền vào buổi sáng đi. Vì khi bạn thiền, bạn sẽ đem được đủ năng lượng vào người, bạn sẽ thấy sảng khoái, tươi tỉnh một cách tự nhiên mà không phải lệ thuộc vào cà phê nữa. Dần dà, bạn sẽ tạo thành thói quen, cơ thể bạn tự nhiên sẽ không ‘kêu gào’ vì thèm phải có chất đó nữa và bạn sẽ bước ra khỏi những sự lệ thuộc này một cách mạnh mẽ và bình yên.
7️⃣ Giảm lo lắng, bồn chồn:
Những sự lo lắng, bồn chồn của chúng ta thường sẽ đi ra từ những nơ-ron thần kinh. Thể Trí của chúng ta thông thường sẽ được chia làm bốn loại: Trí Nhớ, Trí Quan sát, Trí Hồi tưởng và Trí Tưởng tượng.
🧠 Trí Nhớ giúp cho chúng ta ghi nhớ rất nhiều điều khác nhau.
🧠 Trí Quan sát thể hiện sự quan sát về mọi vật, mọi việc, mọi người xung quanh và bạn dùng trí não để thu tóm lại mọi việc quanh mình. Lúc này đây, bạn quan sát không chỉ bằng mắt mà còn cảm giác bằng 5 giác quan.
🧠 Trí Hồi Tưởng là trí quay lại để nhớ những gì xảy ra.
🧠 Trí Tưởng Tượng là bạn mường tượng cho những gì chưa thật sự xảy ra nhưng nó có khả năng hình thành theo trí tưởng tượng của bạn.
Vậy thì, mỗi ngày gần như bạn đều dùng năng lượng cho cả bốn thể Trí ở trên, và điều đó làm bạn tiêu hao rất nhiều năng lượng. Chính vì thế, điều mà QH cũng như nhà MayQ đặc biệt khuyên bạn hướng đến, đó chính là tập thói quen thiền mỗi ngày. Vì khi bạn thiền, bạn chỉ cần giữ một Trí thôi – đó là Trí quan sát. Bạn tập trung quan sát hơi thở vào ra của mình như thế nào thì lúc bấy giờ, ba Trí còn lại cũng dần dần được ‘tắt, nghỉ’. Khi bạn trong trạng thái tĩnh, bạn không còn phải hồi nhớ gì về quá khứ, không cần phải nhớ về những gì đau buồn, không cần phải nghĩ gì cho tương lai,… Bạn chỉ cần mở đúng duy nhất là Trí Quan sát lúc thiền tập, thì bạn đã tiết kiệm được 75% năng lượng rồi. Điều đó cũng đồng nghĩa, bạn đang cắt luôn những đầu mối kết nối bạn với sự lo lắng. Bởi vì thường con người ta có rất nhiều nỗi lo và mối bận tâm: lo lắng vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, lo lắng cho tương lai không biết mình sẽ như thế nào,… Vậy thì khi thiền tập mỗi ngày, bạn sẽ loại bỏ được những lo lắng, bồn chồn, dần dà nó sẽ trở thành những phản xạ có điều kiên, và cuộc sống của bạn chắc chắn sẽ điềm nhiên và an yên hơn.
8️⃣ Tăng sáng tạo & Tạo ý tưởng mới:
Lợi lạc tiếp theo của việc thiền hằng ngày sẽ giúp cho chúng ta tăng thêm khả năng sáng tạo và tạo ra được nhiều ý tưởng mới. Điều này đích thân QH cảm nhận được rất rõ khi tập Yoga. Yoga cũng là một hình thức ‘Thiền động’, và khi tập một động tác, ta đưa sự chú ý của mình trong sự tập trung hít vào – thở ra cũng là lúc mình tập trung quan sát hơi thở của chính mình, tạm ngưng sự rối rắm của các dòng suy nghĩ hỗn loạn đan xen nhau. Lúc bấy giờ, dòng năng lượng sẽ từ từ đổ từ Vũ trụ uyên nguyên vào trong con người của chúng ta, làm cho chúng ta kết nối được với Trí Thông minh đại đồng, là cái ‘vốn’ vô giá giúp chúng ta chạm được vào trong những ý tưởng mênh mông bao la và rất nhiều những ý tưởng đó gần như là những sự nhắc nhở, sự dẫn dắt từ Vũ trụ gửi cho chúng ta.
Và khi bạn quay vào sâu trong bản thân mình, chính là lúc bạn quay về với Chân Tâm, Bản Thức của mình. Đây là một nguồn mênh mông vô tận, nên khi bạn quay được ‘về nguồn’, bạn kết nối được với nguồn thì sự hiểu và biết của bạn cũng từ từ được khai mở rất nhiều. Như QH cũng chia sẻ với bạn rất nhiều rồi, ta đến cuộc đời này là ta đã đi qua rất nhiều đời kiếp sống khác nhau, trong đó mình đã có rất nhiều cái kinh nghiệm học hỏi trước đây. Nếu quan sát, bạn sẽ thấy, tại sao có người thì giỏi nấu ăn, có người thì rất là chuyện đồng áng, có người giỏi chuyện giáo dục hoặc có người rất yêu lịch sử hay địa lý, v..v… Tất cả đều do những tri thức, những khả năng mà họ đã từng tích luỹ được qua nhiều đời kiếp sống trước và nó nằm ở trong bạn dưới dạng “File nén”. Và thông qua việc thiền, chúng ta sẽ ‘giải nén’ được những chiếc file đó. Chính vì vậy, khi mà bạn thiền, sẽ có hai hướng để mà bạn tận dụng tính sáng tạo rất là tuyệt vời: một là nhập được vào Trí Thông minh đại đồng, thứ hai là những trí thông minh của nhiều đời kiếp trước, những tri thức, những trải nghiệm của nhiều đời kiếp trước của mình được đem ra lại để mình tiếp tục sử dụng và phát triển tinh tấn.
9️⃣ Chủ động nhớ những gì mình muốn:
Lợi lạc tiếp theo mà thiền tập mỗi ngày đem đến cho bạn chính là bạn sẽ dễ dàng nhớ lại những sự kiện đã qua khi cần một cách dễ dàng hơn. Bộ nhớ lưu trữ của trí não của mình rất lớn, nhưng không phải lúc nào bạn cần lục tìm một điều gì đó đã từng ‘lưu trữ’ trong đó cũng nhớ ra, tức là ngoài tầm chủ động của mình. Có những thứ bạn hoàn toàn không muốn nhớ đến mà vẫn cứ nhớ hoài, chẳng hạn một câu nói làm bạn tổn thương hoặc là một hành động trong quá khứ làm cho bạn đau lòng... Vậy thì khi thiền, bạn sẽ chủ động nhớ được những gì bạn muốn. Bởi vì trí não của bạn giống như một thư viện chất đầy những dữ liệu và khi bạn thiền, nghĩa là bạn đang dọn dẹp dữ liệu đó, xếp vào trong từng ô, từng thư mục, từng tập tin cụ thể để khi cần bạn có thể dễ dàng lấy ra.
🔟 Làm chậm tiến trình lão hoá:
Lợi lạc thứ 10, cũng là điều mà rất nhiều người ao ước nè, hihi. Việc thiền mỗi ngày sẽ giúp cho bạn chậm lại tiến trình lão hoá. Tại sao lại được như vậy? Vì tầng năng lượng (tức là Prana) lúc thiền, bạn đưa vào cơ thể của mình tựa như ‘thức ăn’ mà bạn đang nạp vào cơ thể. Dòng khí đi vào trong cơ thể mình là một dạng thực phẩm không hình dạng, không mùi vị nhưng lại ‘lợi hại’ vô cùng. Nó làm cho cơ thể chúng ta khỏe mạnh hơn, tinh thần phấn chấn hơn. Và đó cũng chính là lý do, nếu bạn ra ngoài thiên nhiên ngồi hít thở năm phút, mười phút hay là nửa tiếng thì tự nhiên cơ thể bạn sẽ chạy cả một ngày tốt đẹp và thậm chí, một số người không còn lệ thuộc vào chuyện ăn uống nữa.
Các dòng dưỡng khí sẽ vá đi những mảnh vá thể khí đang bị thủng lỗ chỗ xung quanh con người bạn do bị stress, mình bị bệnh, già đi một cách tự nhiên tạo thành. Và chính dòng Prana đang làm cho tầng năng lượng xung quanh con người bạn trở nên liền lạc, tươi mới, dày thêm và chính điều đó đang làm chậm tiến trình lão hóa của bạn.
Như vậy, tụi mình đã chia sẻ cho bạn 10 lý do tại sao bạn nên thiền mỗi ngày, bạn còn chần chừ gì nữa mà không bắt đầu ngày từ hôm nay, đặc biệt là tận dụng khoảng thời gian giãn cách này để quay vào bên trong mình. Hôm nào hữu duyên, QH sẽ chia sẻ với bạn về 'Hướng dẫn cho người mới bắt đầu thiền' qua dạng bài viết nhen.
Gửi Niệm lành cho tất cả! 🤗🌸🤗
(16.07.2021 - QH & MayQ Team)
#Thiền
#NhữnglợilạccủaThiền
YOGA TỪ NHÂN SỐ HỌC - THIỀN QUÁN HƠI THỞ & THIỀN BUÔNG THƯ (KHÓA HỌC ONLINE CẤP ĐỘ CƠ BẢN LẦN THỨ 4) 🧘♀️🧘🌀
⭐ Hình thức học: Học Online trên nền tảng Zoom
⭐Thời gian học:
🌿 Khóa Yoga từ Nhân số học (Khóa 4)
- Bắt đầu từ ngày 02/08/2021, 12:00 - 13:00 Thứ 2 & 5 hàng tuần.
🌿 Khóa Thiền quán hơi thở và Thiền buông thư (Khóa 4)
- Bắt đầu từ 03/08/2021, 12:00 - 13:00 Thứ 3 & 7 hàng tuần
⭐ Thông tin chi tiết về khóa học trên:
https://www.facebook.com/mayqshare/posts/1296385337478078
🌿🌸🌿🌸🌿🌸🌿🌸🌿🌸🌿🌸🌿🌸🌿
♾Liên hệ:
MAYQ SHARE (https://www.facebook.com/mayqshare/)
☘️Địa chỉ: 119 Nguyễn Thị Thập, Khu dân cư Him Lam, phường Tân Hưng, Q.7, TP.HCM
📞Hotline/Zalo/Viber
💁♂️Mr. Khoa: 0353 258 181 (Các Khoá Thiền - Yoga - Thêu)
'
ngần Ấy năm tổn thương 在 CHUYỆN KỂ CÓ THẬT Youtube 的最佳解答
★ BẠN CÓ MUỐN CÂU CHUYỆN CỦA BẠN TRỞ NÊN SỐNG ĐỘNG NHƯ MỘT BỘ PHIM KHÔNG? HÃY GỬI NÓ ĐẾN yt@tsp.cool
★ NÓ SẼ ĐƯỢC LỒNG TIẾNG BỞI MỘT DIỄN VIÊN CHUYÊN NGHIỆP VÀ MỘT NGHỆ SĨ HOẠT HÌNH SẼ TẠO RA VIDEO TỪ CÂU CHUYỆN ĐÓ!
★ Đăng ký CHUYỆN KỂ CÓ THẬT nhé! https://bit.ly/2kkDoP7
Chào mọi người, tôi là Christy. Câu chuyện của tôi là minh chứng cho câu nói cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Càng giấu nó lâu, bạn càng làm tổn thương những người thân yêu của bạn. Việc này xảy ra với gia đình tôi và cuộc sống của tôi đã chẳng còn như trước nữa.
Thú thật là gia đình tôi không hòa thuận lắm. Bố mẹ cãi nhau từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, thậm chí có vài lần cả hai đã gần như là ly hôn đến nơi rồi. Nhưng sau đó mọi thứ trở lại bình thường và chúng tôi lại có những khoảnh khắc hạnh phúc hơn. Chúng tôi giống như các thủy thủ của một con tàu vậy. Mọi thứ đều êm đẹp khi biển lặng, Nhưng sau đó, cha tôi bắt đầu khuấy động con thuyền, và rồi ông ấy sẽ tự mình tạo ra cơn bão. Rồi sau đó là những cuộc cãi vã và vô số những rắc rối. Lý do duy nhất cho những cãi vã lặt vặt này là tiền. Ừ thì thật xấu hổ khi phải thừa nhận rằng một thứ ngu ngốc như tiền đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của chúng tôi. Chuyện là cha tôi muốn kinh doanh riêng. Ông dành nhiều ngày để suy nghĩ về các ý tưởng và bắt đầu lập kế hoạch. Cha tôi là một kẻ mơ mộng, và ông ấy muốn kiếm nhiều tiền. Nhưng nói thật thì cha tôi đang thất nghiệp và ở nhà để mơ mộng về thành phố vàng của mình. Vì vậy, mẹ tôi phải một mình chu cấp cho cả gia đình. Bà ấy mệt mỏi về nhà sau một ngày làm việc vất vả, rồi cha tôi bắt đầu nói với bà về một dự án kinh doanh khác. Và ông sẽ nói với mẹ rằng chúng tôi sẽ sớm giàu có. Tôi có cần nói với các bạn rằng mẹ tôi không muốn nghe mấy chuyện đó chứ? Dĩ nhiên là họ lại cãi nhau và tôi thậm chí đã quen với việc đó không biết từ bao giờ.
Do liên tục gặp vấn đề về tiền bạc nên tôi đã phải bắt đầu làm việc từ năm 15 tuổi. Những công việc bán thời gian nho nhỏ này ít nhất cũng giúp tôi có một món tiền tiêu vặt, nhưng số tiền ấy chỉ đủ để tôi đi đâu đó với bạn bè mà thôi. Nên hãy tưởng tượng xem tôi ngạc nhiên thế nào khi cha muốn mượn tiền tôi để khởi nghiệp. Việc này chẳng những lạ lùng mà còn thật điên rồ. Sao mà tôi có nhiều tiền đến thế được chứ? Hay cha nghĩ là tôi đã đi đào vàng chứ không phải làm tại cửa hàng McDonald nhỉ? Tôi không thể giúp ông. Nhưng việc này khiến tôi lo lắng. Nếu cha đã hỏi đến tôi thì có nghĩa là ông đang tuyệt vọng và chuyện tồi tệ sắp xảy ra. Tôi đã đúng. Cuối cùng cha lại lấy tiền từ quỹ của nhà. Tất nhiên là mẹ lại cãi nhau to với cha, và ông lại bị đuổi ra khỏi nhà. Lần này mẹ định nộp đơn ly hôn, nhưng khoảng một tuần sau cha quay lại cùng với hoa và cả tin vui. Hóa ra ông cần tiền để mở một cửa hàng trực tuyến. Ông ấy sẽ bán lại mấy món đồ rẻ tiền, và kiếm tiền nhờ chênh lệch giá. Ngay khi mẹ bắt đầu hét rằng cha bị điên và đang hủy hoại gia đình, ông đã ngắt lời bà và bảo rằng ông ấy đã có những khách hàng đầu tiên. Trong một tháng, ông sẽ có thể trả lại tất cả tiền và kiếm được một lợi nhuận thực tế. Thật khó tin, nhưng cha không nói dối. Hóa ra, rất nhiều người quan tâm đến các mặt hàng Trung Quốc rẻ tiền, và mỗi ngày cha lại có thêm càng nhiều khách hàng. Mẹ đã không còn nghi ngờ ý tưởng của cha nữa, vì nó này bắt đầu sinh lời thật. Cuối cùng sau ngần ấy năm, việc kinh doanh của cha cũng bắt đầu có hiệu quả.
Âm nhạc bởi Epidemic Sound: https://www.epidemicsound.com
#CHUYỆNKỂCÓTHẬT