Hãy nghĩ về nhau bằng những điều tốt đẹp, anh nhé!
Thành phố tĩnh mịch những ngày đại dịch lại bắt đầu lên đèn, không những dòng xe chen nhau hối hả, không những bàn tay nắm chặt bàn tay. Chỉ có một cơn gió nhẹ ùa về đem theo chút kỷ niệm xưa cũ. Hôm nay, tại góc nhỏ của thành phố này, một người nào đó nhớ chuyện tình đã qua.
Chúng mình trở thành người yêu cũ của nhau rồi, anh nhỉ? Đó là chuyện mà em không thể kiểm soát, bởi đâu phải mong muốn bên cạnh một người cả cuộc đời là đủ để biến chia ly thành hạnh phúc mãi mãi về sau. Phải rồi, trong từ điển chênh vênh khi ta lớn, vốn dĩ thật hiếm khi xuất hiện khái niệm mãi mãi hay đời đời. Có chăng, cũng chỉ là những cuộc gặp gỡ đầy bỡ ngỡ giữa những tiếng xin chào và tạm biệt. Nên chấp nhận là lựa chọn đúng đắn nhất cho em và cho cả anh trong ngày chia tay hôm ấy.
Em nghĩ mình đủ mạnh mẽ để bản thân không mãi đắm chìm trong cảm xúc buồn đau, mất mát xen lẫn nhớ nhung về anh mà tự giày vò cuộc sống hiện tại của mình. Càng trưởng thành, em càng hiểu con người ta cần tự chữa lành bản thân, để rồi còn… tiếp tục đối diện với chia ly thêm đôi lần khác nữa. Thay vì trách móc anh, trách móc chính mình vì những đau đớn đã gây ra, em sẽ tha thứ cho chúng ta của một thời yêu đương ngây dại, chưa đủ trưởng thành để hiểu và trân trọng những gì mình đang có. Hy vọng rằng, khi nhớ đến nhau, hồi ức hiện về với hai ta sẽ chỉ toàn là những điều tốt đẹp, những khoảnh khắc khó khăn nhất em có anh làm chỗ dựa hay anh xem em là nơi trút bầu tâm sự lúc mỏi mệt. Nếu có thể nghĩ về nhau với những điều đẹp nhất, em tin rằng chúng mình đã thật sự buông bỏ mọi day dứt trong lòng, thậm chí cũng sẽ đủ vững vàng và sẵn sàng chờ đợi niềm hạnh phúc mới sắp tới.
Em trân trọng khoảng thời gian ta bên nhau, dù cho từng có vài thương đau trong tình yêu ngày xưa ấy. Nhưng hơn tất cả, em thấy bản thân mình đã trưởng thành hơn sau một cuộc tình, em nghĩ anh cũng vậy. Cảm ơn anh thật nhiều, mong rằng dù bước trên hai lối đi riêng, chúng mình vẫn sẽ luôn sống thật tốt, trân trọng những người đến bên đời mình bất kể ở quá khứ, hiện tại hay tương lai, anh nhé.
Cơn gió mùa thu đến và vội vàng ra đi, một người hoài niệm ngồi bên hiên cửa sổ bất giác mỉm cười rồi thôi không nghĩ ngợi gì nữa.
(Lời tâm sự của một người vô danh)
同時也有43部Youtube影片,追蹤數超過80萬的網紅Phong Bụi,也在其Youtube影片中提到,Lần đầu tiên bạn An (25 tuổi) có lời thỉnh cầu đến Phong Bụi. Đó là: "Nếu một mai em chết đi. Xin mọi người hãy cứu lấy con em. Em sợ mấy đứa đi ăn xi...
「lời yêu ngây dại」的推薦目錄:
- 關於lời yêu ngây dại 在 Sunhuyn Facebook 的精選貼文
- 關於lời yêu ngây dại 在 Facebook 的精選貼文
- 關於lời yêu ngây dại 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最佳解答
- 關於lời yêu ngây dại 在 Phong Bụi Youtube 的最讚貼文
- 關於lời yêu ngây dại 在 Phong Bụi Youtube 的最佳貼文
- 關於lời yêu ngây dại 在 LONG.C Youtube 的最佳解答
- 關於lời yêu ngây dại 在 Lời Yêu Ngây Dại - Kha - YouTube 的評價
- 關於lời yêu ngây dại 在 Lời Yêu Ngây Dại - Kha x Phạm Thành Remix - YouTube 的評價
- 關於lời yêu ngây dại 在 Lời Yêu Ngây Dại - Kha「Lyrics Video」Meens - YouTube 的評價
- 關於lời yêu ngây dại 在 Lời Yêu Ngây Dại (CM1X LOFI VER.) - KHA - YouTube 的評價
lời yêu ngây dại 在 Facebook 的精選貼文
Bạn trẻ ơi! Bạn mang theo hành trang gì bước vào đời?
Ngày 22 tuổi, khi ấy tôi mặc vest, đi giày tây, ngày ngày giao thiệp với những anh/chị chủ doanh nghiệp hơn mình 10 20 30 tuổi, có người hơn tuổi mẹ mình ở BNI.
Sau một thời gian sống trong chiếc vỏ ngoài hào nhoáng, tôi nhận ra đó không phải là mình. Tôi quyết định rời bỏ cuộc sống ấy, và đi tìm con người thật của mình.
Tôi gói ghém hành trang là vài bộ quần áo, những cuốn sách tôi yêu thích, đôi giày, nhét đầy chúng vào trong balo 60L, buộc sau đuôi xe máy, kèm theo chiếc laptop sau lưng và lên đường.
Hôm nay, 15/8/2021, đúng 8 năm (15/8/2013) ngày tôi rời khỏi Hải Phòng, đi Đà Nẵng và sau đó là Sài Gòn. Chuyến xuyên Việt đầu tiên trong đời. Và những năm sau đó tôi luôn chọn ngày này để bắt đầu một hành trình mới:
15/8/2013: rời khỏi nhà đi xuyên Việt lần đầu tiên
15/8/2014: đạp xe xuyên Việt
15/8/2015: đạp xe Đông Nam Á
Nay ngồi tĩnh lặng ngoài vườn, tôi mỉm cười khi nghĩ về những ngày tháng đó, những ngày ngây thơ và dại khờ, với những suy nghĩ rất ngộ nghĩnh :"Đi để thấy, để hiểu về cuộc sống, quê hương mình, và cũng để tìm chính mình".
Tôi mỉm cười vì may mắn là mình đã đi tìm lời giải cho những thắc mắc tò mò thời trẻ trâu đó. Những giấc mơ ngày nào đều đã trở thành hiện thực, và cứ thế lớn lên, mỗi ngày.
Nếu có ai đó hỏi lý do, hay làm thế nào? Chỉ một lý do duy nhất: dám mơ, dám sống.
"Ước mơ sẽ mãi chỉ là ước mơ nếu ta không làm gì cả!"
"Nếu bạn không có một kế hoạch cho cuộc đời mình, nghĩa là bạn đang nằm trong kế hoạch của người khác"
Ngoài kia Thế Giới bao la, nắng, mưa, bão bùng, nhưng những nhà thám hiểm, nếu họ sợ sóng gió, sợ hiểm nguy, sợ khó khăn, thử thách thì liệu con thuyền có được nhổ neo? Cánh buồm có được căng lên đón gió? Và những kho tàng, những lời giải đáp cho những câu hỏi, có được tìm thấy?
...
Cuộc đời (với tôi) là một hành trình nối dài của những trải nghiệm. Và trên hành trình ấy bạn đang mang theo điều gì? Và đích đến của bạn là ở đâu? Hãy nói cho tôi nghe về điều đó, chúng ta sẽ hiểu hơn về bạn.
Nếu bạn chưa từng nghĩ về nó, hãy dành thời gian để suy nghĩ, tôi mong rằng không có ai để cuộc đời ngắn ngủi, vô thường (không tồn tại mãi mãi, hữu hạn, luôn thay đổi) này trôi đi một cách vô nghĩa. Mong rằng bạn trẻ dành thời gian và thực sự quan tâm, chăm sóc cho tâm hồn mình.
Tùy thuộc vào nơi ta muốn đến, hành trình ta đi, ta sẽ có hành trang phù hợp cho riêng mình.
Ảnh: Đào Marvel
lời yêu ngây dại 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最佳解答
BÚT MÁU (1958)
---***---
Lương Sinh người ở Mân Châu, con nhà thế phiệt, nổi tiếng thông minh đĩnh ngộ từ khi tóc để trái đào. Lên tám đã giỏi thơ ca, từ phú, ai cũng ngợi khen là bậc thần đồng. Lên mười có bài "Tơ liễu trong trăng" được tán thưởng nhất mấy câu:
Trăng cũ phô đầu bạc
Liễu tơ chuốt mi dài
Trăng, liễu xa ngàn dặm
Một tối hẹn vườn ai.
Năm lên mười hai, gặp thời loạn ly, cha mẹ đều bị giặc giết, Sinh sầu thảm mấy tháng liền, mất ăn mất ngủ lại thêm căn tạng yếu đuối nên lâm bệnh nặng, thần kinh hốt hoảng, luôn luôn giật mình, nằm mơ thấy toàn máu lửa, sọ xương.
May có người cậu đem về săn sóc đêm ngày. Sau nhờ đạo sĩ họ Trình ở núi Hoa Dương cho bài Hi - di Ninh - thần dùng toàn não tủy một giống Bạch hầu trong núi Nga Lâm, uống thuần với nước viễn trí nên được lành bệnh, tâm thái trở lại an tĩnh điều hòa.
Khi lên mười lăm, Sinh được người cậu gửi đến Lã Công, một quan Thủ hiệu bãi chức từ lâu ở nhà mở trường dạy võ. Sinh học rất chóng, nửa năm đã làu thông cả mười hai môn võ bí truyền của nhà họ Lã. Lã Công quý mến, một hôm lấy thanh bảo kiếm của mấy mươi đời họ Lã lập công trao cho luyện tập. Giữa buổi Sinh đang múa kiếm, bỗng dừng phắt lại, đưa kiếm lên ngửi rồi cau mày kêu lên:
- Máu người tanh quá!
Đoạn đem thanh kiếm nộp trả, cáo từ mà về.
Đến nhà, lậy cậu thưa lên:
- Võ nghệ không phải là con đường cháu nên theo. Máu người chảy trong cơ thể quý giá vô cùng nhưng dính ra ngoài lại quá hôi tanh. Kẻ cầm lưỡi dao trọn đời sao cho khỏi đổ máu người! Điều tàn nhẫn ấy cháu không làm được.
Người cậu giận lắm, bảo rằng:
- Mày thực cạn nghĩ, phụ cả lòng ta trông đợi lâu nay. Đành rằng máu người là quý, nhưng để máu ấy chảy trong đầu bọn ác nhân thì càng tác quái cho người, lại càng có tội!
Lương Sinh cúi thưa:
- Ai cũng cho mình là phải, lấy đâu để nói xấu tốt rõ ràng? Làm thiện một cách hăm hở mà không ngờ rằng đấy là điều ác, lại càng có tội vì đã lừa mình, lừa người. Trộm nghĩ binh đao là nghề dứt khoát, cháu chưa dứt khoát trong người, tự thấy không dám theo đuổi.
Cậu nói:
- Hoài nghi như thế, e rồi không khéo mày tự mâu thuẫn với mày. Không phân biệt được giả, chân, thiện, ác, làm sao có thể tự tin mà sống trên đời? Xã hội chưa đâu có thể gọi là chốn thiên đường, bên cạnh nhà trường còn có nhà ngục, bên cạnh ngòi bút còn có lưỡi dao, không thể chỉ thấy một chiều chỉ yêu một cạnh. Vị tất nhà trường đã không tội lỗi, ngòi bút đã không oan khiên! Ta không có con, từ lâu kỳ vọng nơi mày, nhân thời tao loạn những mong cho mày múa gươm trận địa hơn là múa bút rừng văn. Bây giờ, thế thôi là hết. Từ nay tùy mày định lấy đời mày ta không nói nữa.
Từ đấy, Lương Sinh sẵn có nếp nhà phú túc, chuyên nghề thơ văn, tiêu dao ngâm vịnh tháng ngày. Lời thơ càng gấm, ý thơ càng hoa, tiếng đồn lan xa, lan rộng như sóng trên biển chiều gió thổi. Quan lệnh trấn mới đổi đến địa phương vốn người hâm mộ văn chương, cho vời Sinh đến. Thấy Sinh tướng mạo khôi ngô, lòng quan cảm mến, tiếp đãi hết sức trọng hậu. Sau đó, quan lệnh mượn những thi tuyển của Sinh trong một tháng trường, nhiều khi bỏ cả xử kiện để mà bình thơ.
Khi quan giao trả, Sinh thấy sau những bài đắc ý nhất của mình đều có bài họa, văn từ tao nhã, ý tứ thâm trầm, nét chữ uyển chuyển, dưới đề: "Tuyết Hồng tiện nữ chuyển họa". Hỏi, biết Tuyết Hồng là gái đầu lòng của quan. Theo lời nha lại tán tụng thì nàng tài sắc vẹn toàn, khiến Sinh đêm ngày tơ tưởng, cứ thấy giai nhân chập chờn trong cơn mộng ảo. Càng ngày Sinh càng tương tư mê mệt tưởng không có nàng thì không thể nào sống được. Nhiều lần lảng vảng sau tư thất để nhìn cho được Tuyết Hồng, chỉ thấy hoa sau rèm lá chập chờn, lại càng mê đắm tâm thần hơn nữa. Dịp đâu may mắn, quan mời Sinh đến uống rượu, ngỏ ý muốn kén Sinh làm giai tế. Sinh mừng run người, tưởng có thể đội mái nhà bay lên. Bấy lâu, ước ao người đẹp, bây giờ thế là thỏa nguyện.
Trong lễ hôn phối, Sinh mới nhìn rõ Tuyết Hồng: mặt nàng hơi gày, mũi nàng hơi to, lưng nàng hơi cong. Sinh rất buồn lòng, xong nghĩ duyên số tự trời, nhan sắc nàng kém nhưng tài nàng cao cũng là một điều an ủi. Suốt tuần trăng mật, nhiều lần Sinh ép Tuyết Hồng làm thơ xướng họa, nàng đều từ chối. Hỏi sao ngày xưa thi tứ của nàng dồi dào là thế mà bây giờ chẳng cho nghe được một lời nào, thì nàng cúi đầu ngập ngừng giây lâu mới đáp:
- Chàng kén thiếp làm vợ đâu phải để làm thơ? Đạo vợ lại là đạo lớn, e rằng đem hết trí lực chu toàn chưa chắc đã trọn, đâu dám lấy chuyện thơ văn mà làm chểnh mảng. Dù chàng ép nài bao nhiêu, thiếp cũng đành cam chịu lỗi.
Đã thế, nhiều lần Sinh đọc thơ cho nàng nghe bảo nàng góp ý, nàng cũng có vẻ hết sức dửng dưng. Sau cùng, Sinh đâm nghi hoặc, nghĩ thầm có lẽ những bài thơ họa ngày xưa không phải của nàng mà chính là của quan lệnh. Nghĩ thầm chứ không nỡ nói, cũng không dám nói, vì khi giận dữ Tuyết Hồng thường khóa chặt buồng nằm riêng, hai ba đêm liền không tiếp.
Càng ngày Sinh càng chán nản khôn khuây, ảo tưởng vỡ tan, tưởng như tuyệt vọng tình đời. Thiếu thốn hình ảnh giai nhân, cuộc sống tự nhiên cằn cỗi y như nuốt toàn thuốc đắng không có mật đường trợ vị. Nhân tết Nguyên đán, Tuyết Hồng về thăm song thân, Sinh bèn thừa dịp xuân nhật, noi gương Tử Trường ngày xưa phiếm du xuân thủy, tiếp lấy sinh lực muôn vẻ thiên nhiên nuôi cho văn khí thêm phần phong phú, siêu dật.
Bước ra khỏi nhà, Sinh chọn con đường hai bên cỏ non phơi phới, quanh co theo một dòng suối trong veo, lơ thơ bắc đôi nhịp cầu nho nhỏ, mơ màng lá đào rơi rắc, mà vào chốn thiên thai. Xuân ý, xuân tình chứa chan ở trong cảnh sắc, mầu trời, như theo giác quan rào rạt thấm vào mạch tủy, khiến Sinh ngây ngất. Đi đã ba ngày mà không nghĩ đến đường về. Đi được sáu ngày thì sực nhớ đến vợ ở nhà, nhưng vợ cách xa đến sáu ngày đường cũng không đáng sợ bằng những cơn giận dữ.
Đi đến mười ngày, tiền lưng muốn cạn túi thơ chừng đầy. Chợt đến một miền tiêu điều dân cư thưa thớt, Sinh chán nản định quay về, nhưng ruột đói lưỡi khô, bèn đi tìm một tửu quán nghỉ chân. Qua ba dặm đồng trơ trọi vẫn chưa thấy một bóng người để hỏi thăm nơi. Bỗng nghe phảng phất tiếng trống, tiếng chiêng, lẫn tiếng reo cười. Dò theo âm thanh vọng lại, lần bước đến nơi, thấy đám hội trước chùa, bèn vào quán nhỏ gần đấy ăn uống. Chủ quán cho biết đã mấy năm rồi ở đây mới có một ngày hội lớn, vì quan Khâm sai triều đình sắp về địa phương nên quan Tổng trấn họ Lý bày ra trò vui để cho dân chúng thỏa thuê ít bữa.
Đang ngồi nhắm rượu lại nghe những tiếng hò hét rồi thấy đám người ở cửa dạt ra hai bên có vẻ hết sức sợ hãi. Từ xa tiến đến một chiếc kiệu hoa do bốn người khiêng và thêm chừng mười lính hầu áo mầu lòe loẹt, tiền hô hậu ủng. Kiệu đến trước quán thì bị nghẽn người, dừng lại, Sinh ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt đàn bà tuyệt đẹp. Hỏi kẻ chung quanh, biết là Lý Duyên Hương con quan Tổng đốc vùng này. Người đẹp nhìn thẳng về phía trước, mặt hơi vênh lên, như không muốn thấy một ai quanh mình. Vẻ kiêu hãnh và nét sắc sảo của một khuôn mặt tươi hồng khiến Sinh ngây ngất, tưởng như gặp tiên giáng trần, sửng sốt chiêm ngưỡng, tay cầm ly rượu buông rơi lúc nào không biết. Ly rượu chạm vào mặt bàn vỡ tan, tỏa hơi nồng ra bốn phía. Người ngọc nghiêng đầu liếc xuống, thấy vẻ mặt Sinh ngây nhìn, chợt hiểu, bỗng nhoẻn miệng cười. Nụ cười lộng lẫy như hé sáng một trời tình, Sinh lảo đảo đứng lên, không phải say vì rượu, trả tiền cho chủ quán rồi tiến về phía kiệu hoa. Người xem đã giãn, kiệu vào trong chùa, Sinh vội bước theo, cố quên rằng mình đã có vợ ở nhà.
Trong chùa chật ních những người. Phần đông quần áo mùa xuân tươm tất nhưng mặt mày hốc hác mang nhiều vết hằn đau khổ. Ai cũng cố gắng mà vui, hình như không có dịp nào để vui hơn nữa. Lương Sinh chen vào, nghe mùi mồ hôi xông lên khó thở, gượng nghĩ vẫn còn hương thơm người đẹp đi qua sót lại phần nào. Khổ nhọc rất lâu, bước đến thềm trong thì đã thưa người. Thấy Sinh có vẻ nho nhã, người gác để Sinh đi qua. Vào tận trong xa vẫn chưa gặp được người ngọc. Thoạt nhìn lên một bục cao, hương trầm nghi ngút, sực nức mùi thơm, thấy Lý tiểu thơ, vẻ mặt thành kính, đang cùng mấy vị tăng già đàm đạo. Lương Sinh hậm hực đứng nhìn, giận mình từ xưa chẳng chịu thế phát quy y.
Một lát, tiểu thơ quay vào bàn lễ, Sinh ngại nàng vội đi nên bỗng nảy ra một ý. Lại gần biệt phòng bên cạnh, sẵn nghiên bút và hoa tiên để khách thập phương đề vịnh, Sinh bèn thảo phóng mấy câu:
Lá gió đầu xuân, đưa đẩy duyên trời hẹn ước,
Tiên hoa gài mộng, vấn vương đền Phật bâng khuâng
Động biếc, thoáng cười tiên nữ
Rêu xanh, ngẩn lối Lưu Thần
Mặt nước hồ in, xao động bốn mùa sóng gió
Bóng đêm hang thẳm long lanh một vẻ giai nhân.
Rồi bẻ cành hoa kẹp vào. Khi Lý tiểu thơ lễ xong, khoan thai xuống thềm, mọi người sợ hãi bật ra hai bên thì Sinh vội vã đi theo. Đến lúc nàng vừa lên kiệu, Sinh ném cành hoa lên chỗ nàng ngồi. Lính hầu thoáng thấy kêu lên:
- Có người ám hại tiểu thơ.
Lập tức hai ba, rồi chín, mười lưỡi gươm dài vung lên, lính hầu vây lấy Lương Sinh. Những người xem hội thất sắc lùi lại, dồn dập đẩy nhau kêu la náo động. Tiểu thơ ngồi trên, vén rèm nhìn xuống không nói một lời, vẻ mặt hết sức kiêu kỳ. Lương Sinh đã toan mở lời khống chế, nhưng lính xông vào trói chàng.
Đám đông có tiếng thì thào:
- Anh ta chỉ ném có một cành hoa thôi đấy.
- Bấy nhiêu cũng đủ héo cuộc đời rồi.
- Qua dinh Tổng trấn không lấy nón xuống là đã bay đầu, nói chi xúc phạm tiểu thơ vàng ngọc!
Lúc ấy Lương Sinh sực nhớ đã quên từ lâu mười môn võ bí truyền của nhà họ Lã.
Về đến nha môn, lính dẫn Lương Sinh nhốt vào trại giam, rồi tâu trình lên tổng trấn. Nằm trong bốn vách tường đá, Lương Sinh nghĩ cuộc đời bằng phẳng của mình bấy lâu mà lòng rầu rĩ không yên. Chắc là phen này không thể sống thoát, tiếng vang danh sĩ ngày nào bây giờ phải chịu hoen nhục vì không nén được tấm lòng bồng bột phút giây. Đang mơ màng về thế giới bên kia, chợt nghe tiếng người gọi dậy, lập tức được lính dẫn đến công đường. Tổng trấn ngồi giữa, vóc dạng phương phi, hàm én râu hùm, trên tay còn cầm tang vật là mảnh hoa tiên.
Sinh cúi đầu thi lễ, toan tìm lời kêu oan gỡ tội thì quan ra lệnh mở trói. Trước sự kinh hoàng của Sinh, quan bước xuống thềm, dắt Sinh vào trong, kéo ghế bảo ngồi. Sinh chối từ hai, ba lần không được. Quan nói:
- Ta thường ước ao được gặp một người tài đức nay biết người là danh sĩ nên thực hết lòng hâm mộ. Lính hầu sơ xuất phạm điều vô lễ vừa rồi, ta sẽ nghiêm trị. Gác Đằng thuận nẻo gió đưa, người hãy ở đây cùng ta hưởng mấy ngày xuân vui câu xướng họa, cho thỏa tình ta khao khát lâu nay.
Đoạn truyền đem rượu ngon thịt béo ra thết đãi nồng hậu. Lương Sinh tự thấy tài năng của mình thực đã bảo đảm cái mệnh vô cùng vững chắc, hết sức cởi mở tấm lòng, uống rượu say khướt từ sớm đến chiều, mỗi khi chập chờn thức tỉnh lại ngâm thơ sang sảng, tưởng như lúc nào sau rèm cũng có người đẹp nép nghe. Tổng trấn có vẻ đặc biệt kính trọng tài năng của Sinh, luôn luôn nhường lời Sinh thành ra Sinh phải độc xướng, độc họa, độc ngâm suốt ngày. Đôi lúc Sinh muốn hỏi thăm tiểu thơ định trao duyên nơi nào chưa, nhưng thấy Tổng trấn đãi mình như bậc thượng khách nên phải giữ ý làm thinh.
Độ vài hôm sau, quan tổ chức cuộc du xuân, đưa Sinh đi xem cảnh trí trong miền. Nơi nào quan cũng cho thấy kỳ công đại lực của quan tạo lập cho dân: kia là dòng suối quanh co quan khai thông để dân lấy nước cày cấy, nọ là đồng ruộng bao la trước kia toàn là rừng rậm hoang vu quan đã tốn công khai phá cho dân trồng trọt.
Ngồi trên kiệu cao, Sinh nhìn theo ngón tay quan trỏ phía xa xa, mơ hồ thấy suối, thấy đồng nhiều vẻ khác mầu mà miệng không ngừng tán tụng. Hơi men nồng nàn lòng Sinh chứa chan nhiệt tình đối với những bậc "dân chi phụ mẫu" mà xưa nay Sinh thường tỏ ý rẻ khinh.
Đến đâu quan cũng xin Sinh lưu bút để cho khắc vào bia đá, cột đồng, Sinh phóng bút thao thao bất tuyệt, hết lòng ca ngợi tài đức của quan. Mực thơm bút quý, lời lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu. Trước khi giã từ, Sinh còn lưu lại bài tán tổng kết công đức của quan để khắc ở chốn công đường và bài minh, ký để ghi tạc vào mấy cỗ hồng chung tại các tháp đền quy mô trong hạt. Quan ân cần tiễn chân Sinh ra khỏi nha môn, đưa tặng một cỗ ngựa bạch, mấy nén vàng, nhưng Sinh một mực chối từ không nhận để giữ vẹn lòng thanh khiết.
Giữa mùa xuân ấy, Sinh lâm bệnh nặng, nằm liệt suốt một tháng liền. Tuyết Hồng hết sức săn sóc thuốc thang, nhiều đêm không ngủ. Bây giờ Sinh có lòng mừng là nàng không biết làm thơ, nhưng Sinh ngày đêm khắc khoải vì không cầm được cây bút. Một ngày không viết được một câu nào, Sinh có cảm tưởng như mình không còn sống nữa. Ngoài nỗi bệnh tật giày vò, sinh còn bị nỗi băn khoăn sáng tạo hành hạ. Bệnh cũ như muốn tái phát, thần kinh rạo rực không yên, giấy ngủ chập chờn ác mộng. Mấy lần chống tay ngồi dậy nhưng lại bủn rủn nằm xuống, hơi thở nóng ran như lửa.
Một sớm đang nằm, nghe tiếng chim hoàng oanh hót ngoài vườn vụt tắt, thấy một tia nắng lọt qua khe cửa chợt tàn. Sinh bỗng hốt hoảng tưởng chừng mùa xuân bỏ mình mà đi, bèn gượng ngồi lên, xô mạnh cửa sổ. Mấy nụ hoa thắm cười duyên trước thềm, lá xanh tươi màu nhựa mới. Sinh gọi đem nghiên bút và tập hoa tiên. Vừa cầm bút lên, Sinh bỗng kinh ngạc: nghiên mực đỏ tươi sắc máu. Thử chấm bút vào, lăn tròn ngọn bút đưa lên, bỗng thấy nhỏ xuống từng giọt từng giọt thắm hồng như rỉ chảy từ tim. Khiếp đảm, Sinh ngồi sững sờ, tâm thần thác loạn. Cố viết đôi chữ lên giấy, nét chữ quánh lại, lợn cợn như vết huyết khô trên cát. Sinh vội buông bút, tưởng chừng bàn tay cũng thấm máu đầy. Đưa lên ngang mũi, mùi tanh khủng khiếp. Quệt tay vào áo; đau nhói trong người. Sinh nằm vật xuống, mê man bất tỉnh.
Sau mấy ngày, Sinh tỉnh dậy, lòng khao khát cầm bút. Nhưng nhớ hình ảnh vừa qua, tự nhiên đâm ra e ngại, Sinh cố tập trung thần lực, men đến án thư vừa cầm bút lại thấy lảng vảng sắc máu, không sao đủ can đảm vạch được nét bút nào. Sinh ném bút, hất giấy, vô cùng khiếp sợ tưởng như xôn xao chung quanh vô số hồn oan đòi mạng. Từ đó Sinh gầy rạc hẳn, liệu không sống thoát.
Người cậu của Sinh từ lâu đã vào trong núi Hoa Dương ở với đạo sĩ họ Trình, một hôm tạt về thăm nhà thấy cháu suy nhược rất là lo lắng. Sau khi nghe Sinh thuật hết những điều quái dị vừa qua, ông suy nghĩ hồi lâu, rồi nói:
- Ta từng bảo cháu ngòi bút không phải không có oan khiên. Lưỡi gươm tuy ác nhưng mà trách nhiệm rõ ràng lỗi lầm tác hại cũng trong giới hạn. Mượn sự huyễn hoặc của văn chương mà gây điều thiệt hại cho con người, tội ác của kẻ cầm bút xưa nay kể biết là bao, nhưng chẳng qua mờ mịt hư ảo nên không thấy rõ hay không muốn rõ mà thôi. Làm cho người gái lớn lên băn khoăn sầu muộn, làm cho trai trẻ đang hăng khinh bạc, hoài nghi, gợi cho người ta nghĩ vật dục mà quên ái tình, khêu cho người ta tiếc tài lợi mà xa đạo nghĩa, hoặc cười trên đau khổ của tha nhân, hát trên bi cảnh đồng loại, đem sự phù phiếm thay cho thực dụng, lấy việc thiển cận quên điều sâu xa, xuyên tạc chân lý, che lấp bần hàn, ca ngợi quyền lực, bỏ quên con người, văn chương há chẳng đã làm những điều vô đạo?
Tội ác văn chương xưa nay nếu đem phân tích biết đâu chẳng dồn thành ngàn dẫy Thiên Sơn? Thần tạng của cháu kinh động thất thường, nhưng mà bản chất huyền diệu có thể cảm ứng với cõi vô hình, chắc cháu làm điều tổn đức khá nặng nên máu oan mới đuổi theo như vậy. Hãy xem có lỡ hứng bút đi lệch đường chăng? Soát lại cho mau, soát lại cho mau, chớ để chầy ngày.
Lương Sinh nghe xong bồi hồi tấc dạ, trí tuệ xem như minh mẫn hơn nhiều. Cơn bệnh do đó lui được khá xa. Sinh đem mấy tập thi tuyển của mình đọc lại từng câu, dò lại từng chữ, thấy toàn là ý bướm tình hoa, phát triển cảm xúc mà xao nhãng trí tuệ, tán tụng thiên nhiên mà bỏ mất cảnh đời, trốn tránh thực tại, từ chối tương lai, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn chưa dò được lối máu từ đâu. Bỗng sực nhớ thấy những bài phóng bút viết cho Tổng trấn, không ghi lại trong thi tuyển, tâm não trở nên bàng hoàng. Đồng thời bao nhiêu gương mặt hốc hác trong ngày hội chùa lại hiện lên rõ, mấy cánh đồng trơ trọi, những tiếng thì thầm hai bên kiệu hoa, vẻ người nhớn nhác sợ hãi, những đòn dây trói, mấy dãy nhà giam, lần lượt như sống lại trước mắt. Những cảnh ấy thực đã trái ngược với những bài tán, bài minh đã viết. Mồ hôi toát ra như tắm, Sinh đứng lên được, quyết định trở lại chốn cũ để tìm hiểu sự thực.
Sinh đến chỗ cũ vào một buổi chiều nắng vàng thê lương phủ trên cảnh vật tiêu điều, xơ xác. Qua khỏi dòng suối khô cạn, Sinh bước vào trong một thôn trang vắng vẻ, thưa thớt những mái tranh nghèo, không một bóng người thấp thoáng. Đến một gò cỏ úa héo chợt thấy một người nông phu ủ rũ trước nấm mộ, mới liu hiu mấy nén hương tàn. Sinh dừng bước, lại gần ngồi xuống một bên, khẽ hỏi:
- Bác khóc thương thân quyến nào vậy?
Người kia ngước lên không nói, ngắm nhìn lớp bụi đường trường bạc thếch trên quần áo của Sinh, dịu đôi mắt xuống:
- Người nằm dưới mộ không phải bà con quen thuộc của tôi.
Sinh nghĩ: "Chẳng nhẽ người này cũng là một kẻ thi nhân khóc thương cho kiếp hồng nhan bạc mệnh nào chăng". Chưa kịp dò ý, người kia chợt hỏi, ra vẻ hoài nghi:
- Ông từ đâu mà đến đây:
- Tôi ở chốn xa, nhân bước đường phiêu lưu ghé tạt qua thôi. Buồn thấy miền này có vẻ tiêu điều hơn các nơi khác.
Người nông phu bỗng long lanh đôi mắt như không dằn được tấm lòng dồn nén, bật lên những tiếng căm hờn:
- Nói hết cho muôn ngàn khách qua đường cũng chưa hả được dạ này. Ví dù phải chết ngày nay, thân này chẳng tiếc, miễn sao bộc bạch cho được sự thật uất hận từ lâu. Đã bao năm rồi, sống dưới nanh vuốt của tên Thống trấn họ Lý, chính sự độc dữ hơn hùm beo, đồng ruộng gầy khô, dân làng đói rách. Đầu xuân này có Khâm sai đi về, cụ Thôn trưởng của chúng tôi, mặc dù già yếu cũng quyết vì dân làm bản trần tình, can đầu ngựa níu bánh xe mà tỏ bày sự thực. Thế nhưng Khâm sai đi khắp mọi nơi, chỗ nào cũng thấy bia đá cột đồng đầy lời hoa mỹ tán dương công đức Tổng trấn của thằng danh sĩ chết khốn nào đó nên ném bản trần tình, không xét, bảo rằng: "Muôn ngàn lời nói của lũ dân đen vô học đâu bằng mấy vần từ điệu cao xa của kẻ danh nho. Danh sĩ bao giờ cũng biết tự trọng. Tổng trấn đã được hạng ấy tôn xưng, hẳn không phải bất tài". Thế đã thôi đâu, Khâm sai đi rồi, Tổng trấn phái sai nha về tróc nã những người đã đầu đơn tố cáo nó. Bao người phải chết vì nỗi cực hình thảm khốc, vợ góa con côi, một trời nước mắt, ruộng đồng từ đấy đành để nuôi loài cỏ dại mà thôi.
Sinh chết điếng cả người, giây lát mới gượng gạo hỏi:
- Chẳng hay bác có biết... danh sĩ ấy tên gì không?
Người nông phu trợn trừng cặp mắt, gào lên:
- Làm gì mà biết! Mà biết làm gì? Những hạng hiếu lợi, hiếu danh, trốn trong từ chương để tiếp sức cho kẻ ác mà cứ tưởng mình thanh cao, hạng ấy thì đâu chẳng có? Dân làng đây, ai cũng nguyền rủa hắn, mà hắn nào có biết đâu? Nghĩ thương cho cụ Trưởng tôi, mấy lần đứng ra chịu nhận hết tội để cứu bao người, mà bọn chúng chẳng chịu tha, cứ việc tàn sát thẳng tay, lôi đi lớp này rồi đến lớp khác, nên khi bị dẫn qua đây cụ tự móc họng cho trào máu ra mà chết để khỏi bị người đầy đọa. Trước khi nhắm mắt, cụ còn gượng nói: "Được chết trên cánh đồng đã đẫm mồ hôi của ta, của bà con xóm làng ta, thế là quý rồi. Chôn ta ở đây, cho ta gần gũi với các người". Hơi thở gần tàn, cụ nói tiếp: "Tội ác là ở lũ vua quan. Tên danh sĩ kia chỉ là cái cớ để chúng vun vào mà che lấp sự thực. Đừng oán hờn tên danh sĩ. Đáng thương cho nó, đáng thương cho nó!".
Người nông phu dừng lại, nghẹn ngào rồi tiếp:
- Nhưng bao người khổ ở đây, bao kẻ chết nơi kia, nghĩ còn đáng thương đáng xót gấp trăm ngàn lần!
Đoạn gục đầu xuống mồ, khóc than thảm thiết. Sinh cũng sụp xuống, hòa tiếng khóc theo. Bóng đêm xóa nhòa, gió lạnh như từ cõi âm thổi về rung động bờ lau bụi cỏ. Sinh tưởng như theo cơn gió oan hồn của người đã khuất hiện về chứng kiến cho những giọt lệ chảy ra từ một tấm lòng hối hận chân thành.
Vũ Hạnh
lời yêu ngây dại 在 Phong Bụi Youtube 的最讚貼文
Lần đầu tiên bạn An (25 tuổi) có lời thỉnh cầu đến Phong Bụi. Đó là: "Nếu một mai em chết đi. Xin mọi người hãy cứu lấy con em. Em sợ mấy đứa đi ăn xin". Sở dĩ An nói điều này vì chứng kiến một nhân vật trên kênh Phong Bụi vừa mới ra đi đột ngột để lại 2 con thơ. Được biết An mắc bệnh hiểm nghèo thường xuyên ngất xỉu. Sự sống chỉ đếm từng ngày. Ông bố 25 tuổi khả năng bỏ lại 3 con thơ cùng người vợ ngây dại chỉ 21 tuổi. Đây là video đầu tiên Phong Bụi đến thăm: https://youtu.be/SQpQGRIlZq8 . Mọi chi tiết giúp đỡ mọi người có thể liên lạc trực tiếp đến An qua số điện thoại: 0923347858 (Bạn An).
---
Do ba mẹ nghèo khó, An và Tâm đã nghỉ học khi vừa vào lớp 5. Từ nhỏ cả hai làm đủ thứ công việc và cơ duyên khiến hai bạn trẻ quen nhau vào lúc 16 tuổi. Tuy nhiên thời điểm đó, gia đình ngăn cản tình cảm nên cả hai tạm xa nhau gần 1 năm. Duyên trời sắp đặt một lần tình cờ đi chơi An gặp lại Tâm và cả hai nối tiếp tình yêu năm nào. Kể từ đó cả hai đến hôn nhân khi còn quá trẻ. Cả hai sống với nhau có 3 mặt con. Từng đứa lớn lên trong cảnh đói, khổ.
Dù lập gia đình nhưng cả nhà vẫn sốn ở căn nhà trọ xã Vĩnh Lộc B, huyện Bình Chánh, TP HCM làm thuê sống qua ngày.
?[Phong Bụi] Chào mừng bạn đến kênh PHONG BỤI. Cuộc đời chúng ta rất ngắn và hãy ghi lại những câu chuyện ý nghĩa để cùng lan toả tình cảm.
LIÊN HỆ ĐIỆN THOẠI/VIBER/ZALO: 0394.266.204 hoặc 0967.838.970.
Trong mỗi video đều có nêu rõ địa chỉ, số điện thoại nhân vật mà các bạn muốn liên lạc, xin vui lòng xem lại nội dung.
? Email: Levanphong19@gmail.com.
? Facebook: http://bit.ly/facebookphongbui
? Tiktok: https://www.tiktok.com/@phongbuitv
Nếu các bạn muốn ủng hộ nhân vật trong video có thể gửi đến số tài khoản: 0331.000.517.644 (Ngân hàng Vietcombank Chi Nhánh TP HCM, Le Van Phong). Xin vui lòng ghi rõ nội dung: "Người gửi + tên nhân vật muốn gửi" để tránh nhầm lẫn. Trân trọng cám ơn!
? Nếu bạn yêu thích video trên có thể donate (ủng hộ) cho Phong Bụi tại đây: https://vrdonate.vn/phongbui
? Shop quà lưu niệm của Phong Bụi: https://printub.com/user/phongbuitivi
? Đăng ký kênh Phong Bụi: https://www.youtube.com/channel/UCtnTXC2fwtnpBvZIdENwksg?sub_confirmation=1
-----
© Copyright by Phong Bui☞ Do not Reup #PhongBui
lời yêu ngây dại 在 Phong Bụi Youtube 的最佳貼文
Lần đầu tiên bạn An (25 tuổi) có lời thỉnh cầu đến Phong Bụi. Đó là: "Nếu một mai em chết đi. Xin mọi người hãy cứu lấy con em. Em sợ mấy đứa đi ăn xin". Sở dĩ An nói điều này vì chứng kiến một nhân vật trên kênh Phong Bụi vừa mới ra đi đột ngột để lại 2 con thơ. Được biết An mắc bệnh hiểm nghèo thường xuyên ngất xỉu. Sự sống chỉ đếm từng ngày. Ông bố 25 tuổi khả năng bỏ lại 3 con thơ cùng người vợ ngây dại chỉ 21 tuổi. Đây là video đầu tiên Phong Bụi đến thăm: https://youtu.be/SQpQGRIlZq8 . Mọi chi tiết giúp đỡ mọi người có thể liên lạc trực tiếp đến An qua số điện thoại: 0923347858 (Bạn An).
---
Do ba mẹ nghèo khó, An và Tâm đã nghỉ học khi vừa vào lớp 5. Từ nhỏ cả hai làm đủ thứ công việc và cơ duyên khiến hai bạn trẻ quen nhau vào lúc 16 tuổi. Tuy nhiên thời điểm đó, gia đình ngăn cản tình cảm nên cả hai tạm xa nhau gần 1 năm. Duyên trời sắp đặt một lần tình cờ đi chơi An gặp lại Tâm và cả hai nối tiếp tình yêu năm nào. Kể từ đó cả hai đến hôn nhân khi còn quá trẻ. Cả hai sống với nhau có 3 mặt con. Từng đứa lớn lên trong cảnh đói, khổ.
Dù lập gia đình nhưng cả nhà vẫn sốn ở căn nhà trọ xã Vĩnh Lộc B, huyện Bình Chánh, TP HCM làm thuê sống qua ngày.
?? [Phong Bụi] Cuộc đời chúng ta rất ngắn và mình muốn ghi lại những câu chuyện ý nghĩa xung quanh. LIÊN HỆ ĐIỆN THOẠI/VIBER/ZALO: 0394.266.204 hoặc 0967.838.970.
? Email: Levanphong19@gmail.com.
? Facebook: https://www.facebook.com/Phong-B%E1%BB%A5i-271462397062417/
Nếu các bạn muốn ủng hộ nhân vật trong video có thể gửi đến số tài khoản: 0331.000.517.644 (Ngân hàng Vietcombank Chi Nhánh TP HCM, Le Van Phong). Xin vui lòng ghi rõ nội dung: "Người gửi + tên nhân vật muốn gửi". Ví dụ: Tên người ủng hộ + GUI GIA DINH AN 25 TUOI. Trân trọng cám ơn!
? Nếu bạn yêu thích video trên có thể donate (ủng hộ) cho Phong Bụi tại đây: https://vrdonate.vn/phongbui
Đây là cửa hàng nhỏ của Phong Bụi: https://printub.com/user/phongbuitivi
----
Tham gia làm hội viên của kênh này để được hưởng đặc quyền:
https://www.youtube.com/channel/UCtnTXC2fwtnpBvZIdENwksg/join
? Đăng ký kênh Phong Bụi: https://www.youtube.com/channel/UCtnTXC2fwtnpBvZIdENwksg?sub_confirmation=1
© Bản quyền thuộc về Phong Bụi
© Copyright by Phong Bui☞ Do not Reup
#PhongBui #25tuoi3con
lời yêu ngây dại 在 LONG.C Youtube 的最佳解答
Lost Love - Long.C (Official M/V Lyrics)
???
Composer: Long.C
Music Producer: Long.C
Record/Mix/Master: Long.C
#lostlove #longc
Lyrics:
Mỗi khi màn đêm kia buống xuống
Khoảnh khắc Cô đơn và những nỗi buồn
Bầu bạn cùng với tôi
Nén đau vào trong tim cố giấu
Nhấp ly rượu cay vơi bớt u sầu
Nhìn thời gian trôi….
Nhìn người ta buông câu lời nói nhớ em
Con tim anh giờ đây ngày càng nhói thêm
Anh không biết phải làm gì qua mỗi đêm
Vì lúc này trong lòng anh chỉ toàn những rối ren
Anh đã sai khi trót đối xử với em không đúng cách
Nhiều lần gây tổn thương cho em anh đúng là đáng trách
Thật đơn giản nếu tình yêu được ví như một cuốn sách
Lỗi tại anh vì đã vội vàng lật những trang cuối sách
Nếu anh giở thật chậm những trang tình mà đã viết trong đó
Anh chắc hẳn biết trân trọng những cung bậc cảm xúc trong nó
Nhưng rất tiếc là anh đã không chịu làm điều như vậy
Để giờ hối hận đọc lại từng kỉ niệm đẹp nơi đây
Nơi đây anh đã trót yêu một người con gái
Nơi đây ta đã trao nụ hôn thật êm ái
Nơi đây đã từng xảy ra bao điều ngang trái
Và nơi đây đã mất đi người làm anh ngây dại
I lost my bae, i lost my bae
Khi trái tim này còn bóng dáng người
Nhưng chắc không thể níu kéo nữa rồi
I lost my bae, i lost my bae
Mỗi khi màn đêm kia buống xuống
Khoảnh khắc Cô đơn và những nỗi buồn
Bầu bạn cùng với tôi
Nén đau vào trong tim cố giấu
Nhấp ly rượu cay vơi bớt u sầu
Nhìn thời gian trôi….
-----
HÃY nhấn SUBSCRIBE/ĐĂNG KÝ tại http://bit.ly/LongCMVOfficial ngay để theo dõi những video mới nhất từ Long.C!
-----
YOUTUBE CHANNEL: http://bit.ly/LongCMVOfficial
FACEBOOK FANPAGE: https://www.facebook.com/mclongc/
INSTAGRAM: https://www.instagram.com/longc95/
TIKTOK: https://www.tiktok.com/@longc.nguyen
-----
LIÊN HỆ KHÁC:
► Website Creatory: https://www.creatory.vn
► Facebook Fanpage Creatory: http://facebook.com/CreatoryVN
► Liên hệ hợp tác / For Business: partners@creatory.vn
-----
© Bản quyền thuộc về Long.C
© Copyright by Long.C Channel ☞ Do not Re-up
lời yêu ngây dại 在 Lời Yêu Ngây Dại - Kha x Phạm Thành Remix - YouTube 的價格和怎麼買
Lời Yêu Ngây Dại - Kha x Phạm Thành Remix || BẢN MIX GÂY NGHIỆNĐăng Ký Ủng Hộ: https://bitly.vn/44u7✓ © Bản quyền thuộc về Mood Music© ... ... <看更多>
lời yêu ngây dại 在 Lời Yêu Ngây Dại - Kha「Lyrics Video」Meens - YouTube 的價格和怎麼買
Lời Yêu Ngây Dại - Kha「Lyrics Video」Meens Audio:Zing MP3: https://zingmp3.vn/bai-hat/Loi-Yeu-Ngay-Dai-Kha/ZWAE6EZW.html Composer ... ... <看更多>
lời yêu ngây dại 在 Lời Yêu Ngây Dại - Kha - YouTube 的價格和怎麼買
Audio:ZingMp3: https://zingmp3.vn/bai-hat/Loi-Yeu-Ngay-Dai-Kha/ZWAE6EZW. ... <看更多>